Tiễn Từ Vi Vũ xong cũng đã 2 giờ sáng, nếu không có lý do gì đặc biệt đương nhiên cô sẽ không để anh ở lại qua đêm.

Hôm sau là thứ 7, cửa hàng buôn bán khá tốt.

Giữa trưa, chị chủ siêu thị bên cạnh đi qua, bên cạnh là người đàn ông lạ mặt.

Vóc dáng trung bình, tướng mạo lịch sự, mặc âu phục, thắt cà vạt, đầu tóc được chăm chút rất tỉ mỉ, khi nhìn người khác ánh mắt có vẻ khá xem thường, mũi hếch lên trời, thật khiến người ta không cách nào thích được.

Chu Thuý Thuý giới thiệu đó là em họ mình!
Trần Bình và Hứa Dương đứng một bên nháy mắt ra hiệu, Lâm Hi vờ như không nhớ chuyện giới thiệu đối tượng lần trước, thản nhiên nói một câu:
" Xin chào.

" Rồi hết chuyện.

Chu Thuý Thuý đặc biệt tìm tới đây thầm nghĩ: nhìn đi cô còn không vừa ý sao, tôi không mời cô cũng tự chạy đến lấy lòng tôi cho xem, hết sức tự tin!
" Đứa em này của chị ý, cái khác không nói, được cái rất rộng rãi, người ta tặng nó hải sâm to bằng nắm tay.

Đồ mắc tiền như vậy cũng mang tới cho anh chị một ít, nói gì cũng không nghe.

"
Lâm Hi mỉm cười không nói gì, chỉ kêu Hứa Dương đem hộp đồ nghề đến, để tỉa cành mấy chậu mẫu đơn trong tiệm.

Chu Thuý Thuý vẫn đang nói không ngừng:
"Ông chủ rất coi trọng nó, vài ngày tới còn đi nước ngoài ".

Rồi nghiêng đầu nhìn em họ mình:
“Quốc Dương, lúc nãy em nói là nước nào nhỉ?”
Lưu Quốc Dương mất tự nhiên đáp:
“Ý.


Giọng nói nhàn nhạt mang chút ý tứ của người có địa vị cao lại phải nhân nhượng với người thấp hơn mình.

Ánh mắt như có như không ngắm nhìn Lâm Hi, trước đó khi nghe chị họ giới thiệu đối tượng là một người bán hoa cho hắn, hắn còn cảm thấy không vui, không xứng với mình.

Không nghĩ dáng vẻ xinh đẹp đến mức này, khí chất cũng tốt.

Đừng thấy anh ta bên ngoài đang cố tỏ ra cao ngạo, thật ra ruột gan cũng đang thình thịch đập loạn xạ, cảm thấy vô cùng hài lòng với năng lực xử lý chuyện lần này của bà chị.

" Đúng, đúng, chính là Ý!"
" Lâm Hi à, em đã đến Ý chưa, nghe nói nơi đó cổ kính lắm.

" Chu Thuý Thuý khoa trương.

Lâm Hi đang cắt tỉa cây nghe cô ta nói vậy thì cũng không quay đầu lại mà nhàn nhạt đáp:
" Chưa ạ.

"
Chu Thuý Thuý thấy cô cứ loay hoay làm hết cái này tới cái kia thì vô cùng bất mãn, cảm thấy không tôn trọng chị em họ:
“Lâm Hi à, em cũng đừng vội làm việc nữa, Quốc Dương hiểu biết rộng, cô gái nhỏ như em tới đây nghe nói chuyện chút đi.


Lâm Hi phủi phủi tay, đưa kéo cho Hứa Dương, hỏi Trần Bình xem mấy giờ rồi, rồi quay sang nói với Chu Thuý Thuý:
“Chị dâu, thật ngại quá, em có hẹn ăn cơm với bạn bây giờ phải ra ngoài, có gì thì đợi em về rồi nói sau ạ.


Cô cũng không để ý sắc mặt của cô ta trông rất khó coi, chỉ dặn Trần Bình và Hứa Dương trông tiệm, rồi mặc áo khoác cầm chìa khóa xe, ví tiền rồi đi ra cửa.

Chu Thuý Thuý tức giận, cảm thấy mất hết mặt mũi trước em họ.

Sắc mặt của anh ta cũng rất khó coi, u ám dọa người.

Trần Bình ở một bên âm thầm líu lưỡi, chỉ như vậy mà cũng muốn ăn thịt thiên nga, sao có cửa mà sánh với vị Trần Tầm kia chứ.

Quả thật, người có hẹn với Lâm Hi ăn cơm là Đồng Tuyết, cô nói mới lãnh lương nên muốn khao một bữa.

Địa điểm hai người hẹn nhau khá gần tiệm hoa.

Đúng lúc Lâm Hi nhìn thấy một phòng trưng bày tranh, nghĩ đến bức tranh ở nhà còn chưa đóng khung tính vào xem thử rồi đặt một khung tranh.

Vừa đậu xe xong, bên cạnh cũng có một chiếc xe ngừng lại, Lâm Hi nhìn thoáng qua là xe của Từ Vi Vũ, thật trùng hợp quá mà.

Lâm Hi bước xuống xe, đi qua cúi người chào người bên trong:
" Herman, thật trùng hợp.

"
Từ Vi Vũ mở cửa xe ngỏ ý muốn cô ngồi vào bên trong, đợi cô ngồi xuống anh nói:
“Buổi trưa, tôi có hẹn ăn cơm gần đây” lại hỏi:
“Em ra ngoài mua đồ sao?”
" Tôi cũng có hẹn ăn cơm nhưng hơi sớm, chi chủ siêu thị bên cạnh cứ tìm tôi giới thiệu đối tượng, tôi ngại phiền phức nên trốn trước.

"
Từ Vũ nghe xong không hiểu sao trong lòng rất khó chịu, có chút bực mình nhưng trên mặt vẫn hiện vẻ nhàn nhạt vân đạm phong khinh như mây trôi gió thoảng:
“Em mới bao nhiêu tuổi, mà giới thiệu đối tượng?”
" Vậy nên tôi mới chạy trốn đó, dù sao cũng là hàng xóm, người ta có ý tốt, cũng không thể nào làm ầm ĩ quá được.

"
" Em cũng thật hiền lành mà.

"
Từ Vi Vũ hơi tức giận, dạy dỗ cô:
“Người như vậy không cần để ý tới, lúc về em nói chuyện một lần cho rõ ràng, không thể vì nể tình mà nhượng bộ, còn chạy trốn, trốn tránh có thể giải quyết vấn đề sao, còn ra cái gì nữa.


Thấy cô không cho là đúng anh đưa tay lên véo mặt cô:
“Là con gái, chuyện như vậy rất thua thiệt, phải nghiêm túc.


Anh dùng sức hơi mạnh, Lâm Hi ‘a’ một tiếng:
" Đau, anh nhẹ một chút!"
Lúc này, Từ Vi Vũ mới buông cô ra, thấy má bên trái có chút ửng hồng, cũng không hề cảm thấy chột dạ, chỉ hỏi:
" Em hẹn bạn ăn cơm ở đâu?"
Lâm Hi xoa xoa mặt, chậm rì rì đáp:
“Nhà hàng Hoàng gia trên đường Quảng Minh.


" Sao em đậu xe ở đây?"
" Thời gian còn sớm, tôi thấy có phòng trưng bày tranh, nên vào xem muốn đặt một khung tranh.

".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play