Từ Vi Vũ gật đầu, chỉ vào hoa diên vĩ nói:
"Bó hết số hoa này."
Cũng phải hơn một hai trăm cành, Lâm Hi khá ngạc nhiên.
Sao hôm nay lại phô trương dữ vậy.
Nhưng cô cũng không nói gì chỉ mỉm cười:
"Xem ra lần này phải giảm giá cho anh nhiều một chút rồi."
" Hôm nay là sinh nhật em gái tôi."
Từ Vi Vũ nói rất tự nhiên, tựa như đó là chuyện rất đỗi bình thường.
Lâm Hi biết tính cách của Từ Vi Vũ và cô không giống nhau.
Đều không thích nói chuyện riêng của mình với người khác.
Lần trước anh nói em gái mình nằm viện, bây giờ lại nói sinh nhật em gái, không biết sao, tự nhiên cô cảm giác thụ sủng nhược kinh(*) đúng là không có tiền đồ mà.
* Thụ sủng nhược kinh: được cưng chiều mà lo sợ.
Nhưng anh nể tình như vậy, có lẽ thật sự xem cô là bạn.
Cô cũng rất vui, quyết định chốc nữa sẽ tặng anh một bó hoa miễn phí, xem như là quà sinh nhật em gái anh.
Dĩ nhiên, tiền diên vĩ thì không thể thiếu được.
Việc cắt tỉa, phối hợp, bó gần hai trăm cành hoa cũng phải mất gần 20 phút.
Từ Vi Vũ đã nể tình như vậy, Lâm Hi cũng muốn bó hoa lạ mắt một chút, coi như có qua có lại mà.
Đây là truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc.
Từ Vi Vũ thấy cô lấy một cái ghế nhỏ ngồi cắm bình hoa, tay trái rút một cành diên vĩ, tay phải cầm kéo cắt mấy cái.
Toàn bộ cành lá dư thừa đều bị cắt hết.
Động tác lưu loát thành thạo, mặc dù trước đây anh đã thấy qua nhưng lúc đó không để ý.
Không hiểu sao hôm nay đột nhiên phát hiện ra cảnh tượng này thật đẹp mắt đẹp lòng, khiến người ta muốn ngắm mãi.
Dưới ánh đèn nhu hoà ấm áp, soi bóng cô thoăn thoắt dịu dàng, huyền ảo mông lung như lạc vào cảnh tiên, tựa như bức tranh sơn dầu,đẹp đến không thật.
Từ Vi Vũ không nhịn được suy nghĩ, nếu anh gặp Lâm Hi trước năm 30 tuổi có lẽ anh đã say mê người con gái này.
Nhưng suy cho cùng anh đã đi qua cái thời tuổi trẻ, từ sau khi xảy ra tai nạn, tình yêu đối với anh mà nói,chỉ còn bình thản như trước.
" Anh đứng có mệt không?"
Giọng nói của Lâm Hi bất ngờ cắt đứt suy nghĩ ngắn ngủi của Từ Vi Vũ, anh hoàn hồn mỉm cười với cô:
" Không sao."
Lâm Hi chỉ vào ghế sofa nói:
"Phải đợi thêm chút nữa, anh đứng đó sẽ mệt đó, anh qua kia ngồi một lát đi."
Từ Vi Vũ cũng không tiếp tục kiên trì, chân đứng khá lâu thật sự không thoải mái.
Một lúc sau, Lâm Hi đột nhiên nhớ tới nồi lẩu đang hầm xương.
Cô "a " một tiếng, đã lâu như vậy, bếp điện còn bật số lớn, lại là sườn sụn, chắc chắn chín nhừ hết rồi.
Cô cũng không dám chậm trễ vội nói với Từ Vi Vũ:
" Tôi còn đang hầm xương trên tầng."
Nói xong liền chạy về hướng cửa nhỏ, thấy cô vừa đi vừa chạy, có lẽ do đôi dép dưới chân quá lớn nên cả người lảo đảo nghiêng ngả, vô cùng buồn cười, cảm thấy cô thật trẻ con.
Lâm Hi tắt bếp, thở phào một hơi, ổn rồi, không tệ, nước canh chỉ tràn ra ngoài một chút.
Cô lấy đũa gắp một miếng sườn, thổi phù hai cái rồi cho vào miệng.
Ưm, chín rồi, muối và gia vị đều rất vừa miệng, hương vị không tồi.
Nhớ tới Từ Vi Vũ còn đang ở dưới, lúc xuống Lâm Hi bưng cho anh một bát canh sườn, còn cho thêm mấy giọt dầu mè, vài cọng ngò tây vào.
Từ Vi Vũ không nghĩ Lâm Hi từ trên tầng xuống, còn đem canh cho anh, vừa có chút buồn cười vừa cảm thấy ấm áp.
"Anh nếm thử đi, tôi có cho dầu mè vào." Đợi anh nhận lấy và uống một hớp, cô liền chớp mắt hỏi:
" Thế nào, có ngon không?"
Hệt như con mèo nhỏ đang chờ khen ngợi.
Từ Vi Vũ đã nếm qua nhiều thức ăn ngon, tay nghề của dì giúp việc trong nhà cũng rất tốt.
Canh sườn này của Lâm Hi cũng rất bình thường thôi, nhưng vốn là người đàn ông phong độ, biết kiềm chế cảm xúc, hơn nữa đối với một cô bé con mềm mại như Lâm Hi anh thực sự không đành lòng đả kích, nên gật đầu nói:
"Ngon lắm."
Lâm Hi mỉm cười hài lòng, đôi mắt to híp lại, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, dễ thương vô cùng.
Từ Vi Vũ kích động muốn dơ tay xoa đầu cô, dĩ nhiên cuối cùng anh vẫn kìm lại được..