Khoảng hơn bảy giờ sáng hôm sau, Lâm Hi dẫn theo mọi người đến bệnh viện, hơn hai mươi người, bảy chiếc xe màu đen xếp thành một hàng dài, chạy trên đường nhìn vô cùng phong cách.
Lúc đến bệnh viện chỉ mới hơn tám giờ, trong phòng bệnh ngoại trừ ông cụ và hộ lý ra không còn ai khác.
Lâm Hi nói chuyện với ông nội, chọc ghẹo để ông vui, đến khoảng mười giờ thì đứng dậy chuẩn bị ra về.
Ông cụ biết cô không muốn gặp con trai lớn của mình, tuy hơi buồn nhưng cũng không ép buộc cô, hơn nữa có ép buộc cũng không được, cháu gái lớn rồi, không quản được nữa.
Một ngày phẳng lặng trôi qua, buổi chiều Từ Vũ gọi điện về thông báo công việc của anh bên đó hết sức thuận lợi, nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, trước Chủ nhật này anh có thể bay về nước.
Lâm Hi nghe xong vô cùng vui vẻ, mãi đến tối khuya đi ngủ tâm trạng vẫn rất tốt, vừa chợp mắt một cái đã thấy trời bừng sáng.
Lịch phẫu thuật của ông nội được sắp xếp vào chín giờ sáng hôm nay.
Cũng như hôm qua, tám giờ sáng cô dẫn theo đoàn người chạy đến bệnh viện, khi lên lầu chỉ để tám người đi cùng, những người còn lại đợi phía dưới.
Chuyện này do Lâm Hi cố tình làm vậy, chứ nếu làm theo ý tiểu Trịnh, ít nhất cũng phải dẫn theo mười ba mười bốn người mới đảm bảo an toàn.
Cô vừa lên tới không bao lâu, chú thím út và hai em họ cũng tới nơi, một lúc sau cô dượng nhỏ cũng dẫn em trai đến, trước đó cô có nghe thím út nói dượng nhỏ đi công tác bên ngoài, tối qua mới về tới.
Dượng nhỏ họ Nhạc, tên Nhạc Triển, là một ông chú trung niên đẹp trai, dáng người được giữ gìn rất tốt, cao gầy rắn rỏi, hấp dẫn hơn ông ba bụng bia ba thước của cô rất nhiều.
Có điều ấn tượng của cô với dượng cũng không tốt đẹp gì, trước kia cảm thấy dượng rất tốt, sau này trưởng thành, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô mới biết dượng rất con buôn, có chút dáng dấp tiểu nhân, lúc ông ba đại gia của cô tái hôn, ông ta và cô nhỏ liền nhảy múa vui mừng, hôn lễ đều do ông ta chuẩn bị.
Em trai con cô nhỏ năm nay sáu tuổi, tên là Nhạc Gia Thụy, Lâm Hi còn một em gái con cô nhỏ đang học đại học ở Thượng Hải, nhỏ hơn cô ba tuổi, nói là đang thi cuối kỳ, nên không về được.
Ba anh em Lâm gia, tuy Lâm Nghênh Trân nhỏ nhất, nhưng con gái lớn của cô ta so với con trai đầu của anh hai mình còn lớn hơn mấy tuổi, nói đến cũng không phải chuyện gì đáng vẻ vang,Lâm Nghênh Trân kết hôn sớm, chưa đến mười tám tuổi đã qua lại không rõ ràng với Nhạc Triển, ở cùng nhau rồi bị lớn bụng, vì đây là chuyện rất xấu hổ, nên không nhiều người biết chuyện này, cô cũng chỉ tình cờ nghe thấy câu được câu mất khi họ hàng trong nhà nói xấu lẫn nhau.
Trước đó, Nhạc Triển đã mắng vợ mình một trận, lúc biết chuyện xảy ra sau khi cháu gái trở về.
Mặc dù không tới mức chấn động lòng người, nhưng cũng đủ khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Nhất là cái người gọi là bạn trai kia....!
Ông ta dùng hơn bốn mươi năm kinh nghiệm lăn lộn nửa đời người ra phân tích, nếu thật sự người trong lời nói này có tồn tại … thì bạn trai kia chắc chắn không phải người tầm thường!
Có điều năm ngoái trong nhà náo loạn quá dữ dội, hôm kia vợ hắn lại làm ra chuyện chẳng giống ai, nên mặc dù Nhạc Triển cảm thấy rất hứng thú nhưng cũng chỉ có thể tự mò mẫm suy nghĩ.
Một lúc sau, có cả mấy người bà con trong họ tộc cũng đến, nhưng từ đầu đến cuối không hề thấy bóng dáng con trai trưởng Lâm Nghênh Hoa.
Lâm Nghênh Trân cau mày đi ra ngoài phòng bệnh gọi điện cho anh trai, trong lúc chờ điện thoại thông, cũng không quên giận dữ suy nghĩ, con nhỏ chết tiệt Lâm Hi này thậm chí ngay cả tiếng dượng cũng chưa kêu, nếu như không phải lúc nói chuyện với Thụy Thụy nhà bà cũng còn quan tâm vài câu, thì vừa rồi ở bên trong chắc bà đã tát cho vài cái, cái thứ không biết lớn nhỏ.
Điện thoại kết nối, Lâm Nghênh Trân oán giận:
“ Anh cả, gần chín giờ rồi, sao anh còn chưa tới!"
Lâm Nghênh Hoa ở đầu bên kia hàm hồ nói lập tức tới ngay, sau đó còn lơ đãng thả thêm một câu:
“ Yến Yến và A Nghị cũng đi cùng ”.
Lâm Nghênh Trân nghe vậy cười lạnh:
“ Anh cả, anh muốn chọc cho ba tức chết đúng không, chuyện khác em mặc kệ, nhưng hôm nay ba làm phẫu thuật, nếu anh để chị ta đến, hậu quả anh tự gánh lấy! ”
Nói xong liền tức giận hừ hừ cúp máy.
Mặc dù Lâm Nghênh Trân bị Lâm Hi làm cho rất tức giận, cũng muốn xem kịch vui con chồng và mẹ kế đấu đá lẫn nhau, nhưng bà ta vẫn tương đối hiếu thuận, biết ba mình hôm nay mổ tim, lỡ như có chuyện gì xảy ra, bà ta cũng không thể nào vui nổi, mẹ đã mất chỉ còn lại một người ba này, dĩ nhiên tất cả mọi chuyện phải lấy ông làm trọng.
Vì thế bà ta tranh thủ lúc ông cụ nắm tay Lâm Hi nói chuyện với mấy người họ hàng, liền đi vào kêu hai vợ chồng anh hai và cả chồng mình ra ngoài, vẻ mặt mất hứng nói:
“ Anh cả dẫn theo Hàng Yến và a Nghị tới, làm sao bây giờ? ”
“ Sao anh cả lại không phân rõ nặng nhẹ vậy chứ! Ba đã nói không được để cho Hàng Yến tới đây! Bây giờ, Hi Hi lại đang ở đây, anh cả đâu phải không biết vì chuyện anh ấy tái hôn mà ba cảm thấy hổ thẹn với Hi Hi đến mức nào! ”
Lâm Nghênh Khải vừa nghe xong cũng muốn phát hỏa, liền lấy di động ra gọi điện cho Lâm Nghênh Hoa.
Nhạc Triển đầu óc linh hoạt, hắn giữ tay Lâm Nghênh Khải lại nói:
“ Anh Hai, anh có gọi điện thoại cũng vô dụng, chân mọc trên người Hàng Yến, chị ta đã muốn đến, anh cả còn có thể trói chị ta lại sao? Hơn nữa, nếu đã đến nhanh như vậy, rõ ràng anh cả không quản được Hàng Yến, em nghĩ vẫn nên kêu Hi Hi ra nói rõ cho con bé biết, coi như vì ông cụ, Hi Hi sẽ cố chịu đựng ”..