Mấy ngày nay, tâm trạng Lâm Hi không tốt, chỉ những lúc nói chuyện điện thoại với Từ Vi Vũ mới cố ý cười đùa, nói những lời dí dỏm để anh phấn chấn, những lúc khác mặt mũi ỉu xìu không nói tiếng nào, cứ ngây người ra đó.

Cô biểu hiện rõ ràng như vậy, chỉ cần nhìn lướt qua một cái đã phát hiện ra ngay.

Mấy ngày nay, thím Tào cũng không dám tùy ý nói chuyện với cô, làm việc gì cũng hết sức cẩn thận, chỉ sợ không chú ý sẽ khiến cô chủ mất hứng.

Không chỉ thím Tào, tiểu Trịnh, Hứa Dương mà cả nhà thiết kế tiểu Phạm và công nhân trang trí.....!cũng không tùy tiện hỏi chuyện, chỉ khi nào thật sự có chuyện cần thiết mới nói mấy câu.

Không phải cô cố tình kiểu cách, cô không phải người như vậy.

Nhưng mỗi khi nghĩ đến anh, cô không sao vui nổi, cảm thấy rất đau lòng, hôm đó anh nói:
“ Hi Hi, anh nhớ em quá.

"
Làm cô thiếu chút nữa kích động thu dọn hành lý đi tìm anh.

Dĩ nhiên, đó chỉ là suy nghĩ trong lúc nhất thời xúc động, sau khi tỉnh táo lại, lý trí trở về, cô biết chạy qua đó chỉ khiến mọi chuyện phiền phức hơn, không thể nào làm vậy được.
Ngay thời điểm mấu chốt này, cô lại nhận được điện thoại của người nhà báo ông nội đang nằm viện, tình hình không mấy lạc quan....!
Đối với Lâm Hi mà nói, đây tuyệt đối là họa vô đơn chí, dồn ép đến mức khiến cô không thở được.

Lúc đó là ba giờ chiều, cô đang ở trong tiệm, cô út Lâm Nghênh Trân gọi điện tới báo cô biết chuyện này, tiện thể còn giáo huấn cháu gái một trận trong điện thoại:

“ Đợt mừng năm mới, cô nói khi nào có thời gian sẽ trở về, bây giờ đã lâu như vậy, đừng nói về, đến một cú điện thoại cũng không có! Ông cụ ở nhà ngày nào cũng phản trăng phán sao, tôi bảo để gọi điện cho cô ông cụ còn không cho, Lâm Hi Hi, làm người phải có lương tâm, cô có hận thì cứ hận người cha hồ đồ kia của cô, đừng ra vẻ như cả nhà chúng tôi đều thiếu nợ cô, cô nói thử xem, lúc đó cho dù chúng tôi không đồng ý, cha cô sẽ không cưới người đàn bà Hàng Yến kia sao?

Nếu cô thật sự có bản lĩnh, thì đuổi Hàng Yến và con cô ta đi đi, sao lại trút giận trên người chúng tôi thế này! Người lớn có làm sai hay không thì từ nhỏ ông cụ cũng là người yêu thương cô nhất!"
Lâm Hi đang ở căn phòng riêng yên tĩnh trên lầu hai, nghe cô nhỏ nói xong, hờ hững trả về một câu:

“ Cô nhỏ, cô cứ ở đó chịu thiệt trong tay Hàng Yến đi.



Nói xong, không đợi bà ta lên cơn, đã trực tiếp cúp điện thoại.

Cô nhỏ Lâm Nghênh Trân là kẻ nịnh hót, trước đây khi quan hệ ba mẹ cô còn hòa thuận, thời điểm ba cô bắt đầu kiếm được nhiều tiền, hầu như ngày nào cũng đến nhà cô báo cáo tin tức, vô cùng nịnh bợ, còn giúp đỡ làm công việc nhà, mua quần áo mới cho cô, thân thiết với cô còn hơn với con gái mình.

Bây giờ, công việc trông coi nhà xưởng cho ông ba đại gia cô mà chú nhỏ đang làm, cũng là nhờ trước đây mẹ cô thì thầm bên tại ba cô nói giúp.

Sau đó, quan hệ cha mẹ cô chuyển biển xấu rất nhanh chóng, chuyện cũng nhờ cô nhỏ thêm mắm dặm muối, châm dầu vào lửa không ít, đến khi mẹ cô bệnh mất đi, cô và ông ba đại gia bùng nổ chiến tranh vì chuyện ông muốn cưới nhân tình vào nhà, cũng là cô nhỏ đứng giữa ba phải, giúp đỡ ba cô chu toàn với mọi người trong nhà, giúp nói tốt cho Hàng Yến.
Sau này, có một lần tình cờ, cô nghe thấy thím hai và thím ba nói thầm với nhau chính cô nhỏ là người đã giới thiệu Hàng Yến cho ông ba nhà giàu mới nổi của cô quen biết nhau, chính cô ta làm mối cho hai người đó.
Lúc đó, Lâm Hi vừa tức vừa giận lại cảm thấy buồn cười, có thể nói vô cùng thất vọng, nhưng lúc này cô đã mất, tro cốt đều đã đặt vào hũ đợi ngày chôn cất, so đo tính toán hơn nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì, người thân nhẫn tâm, không bằng liếc mắt mà đi, không quan tâ m đến ai nữa.

Hôm nay, cô nhỏ nói những lời đó trong điện thoại, vừa nghe đã biết cô ta không kiếm được lợi ích từ Hàng Yến như mong muốn, thật ngạc nhiên mà.

Nếu không sẽ không nhắm vào Hàng Yến như vậy, còn khiêu khích cô đi cãi nhau với bà ta, cô khinh, đừng nghĩ cô cũng ngốc giống người mẹ đã mất của mình!

Cô gọi điện cho chú nhỏ, biết được ông nội nằm viện nhưng tình huống khá ổn định, không đến mức dọa người như cô nhỏ nói, nhưng quả thật bệnh không nhẹ, phải làm phẫu thuật nối mạch máu tim:
“ Hi Hi à, con trở lại thăm ông nội chút đi, ông rất nhớ con, trong túi quần túi áo toàn là ảnh chụp của con ngày trước.



So với cô nhỏ, chú nhỏ Lâm Nghênh Khải là một người hiền lành thật thà, mặc dù cũng đi theo ông ba đại gia của cô xông pha, nhưng nhân phẩm còn tốt, Lâm Hi vẫn tin tưởng lời nói của chú ấy.

Cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói:

“ Vậy hai ngày sau con về thăm ông nội, chú nhỏ đừng nói cho người khác biết, đợi khi nào con đến con gọi điện cho chú ”

Tuy Lâm Nghênh Khải không phải là người nhanh nhạy, nhưng cũng biết cả nhà mình có lỗi với cháu gái, lúc này con bé nói sẽ trở về, đã là chuyện khó có được, cháu gái nói giữ bí mật, vậy thì trước hết cứ giữ bí mật thật tốt, cái này cũng là để đề phòng ngộ nhỡ, lỡ như hai ngày sau cháu gái lại không muốn về, sẽ không làm ông cụ mừng hụt một phen.

Nên liền gật đầu đồng ý.

Cô vừa cúp máy, liền nhận được điện thoại Từ Vi Vũ, anh hỏi:

“ Em nói chuyện với ai mà lâu vậy? ”
Đường dây báo bận gần hai mươi phút.

Lâm Hi không muốn chuyện rối rắm trong nhà khiến anh bận lòng, nhưng cũng biết không thể nào giấu được, nếu cô về quê, thế nào tiểu Trịnh ở bên cạnh cũng sẽ lập tức báo cáo với sếp ngay! Nên cô vô cùng ngoan ngoãn kể rõ mọi chuyện, ông nội bị bệnh nặng, là cháu gái, dĩ nhiên cô phải trở về thăm ông.

Đây là chuyện hiển nhiên, Từ Vi Vũ không nói gì, chỉ dặn dò:

“ Ở Phúc Kiến có chi nhánh của Bác Lãng, khi nào em về anh sẽ cho người ra đón, lát nữa anh sẽ dặn tiểu Trịnh, bảo cậu ta tìm thêm hai người nữa đi cùng em ”

“ Không cần đâu ạ, tiểu Trịnh đi với em là được rồi ”
Cũng không phải trở về đánh nhau, dẫn theo nhiều người như vậy quá khoa trương.

Từ Vi Vũ không để ý tới cô, chỉ dặn dò:

“ Em phải ngoan ngoãn nghe lời, nhiều người đi cùng anh mới có thể yên tâm, không được tùy hứng ”

Lâm Hi:.....
Rốt cuộc là cô tùy hứng hay anh tùy hứng....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play