Năm 1948, nhìn thấy quân chính phủ thế suy sức yếu tìm mọi cách ra nước ngoài, ông nội anh là người rất khôn ngoan đã quyết định nhanh chóng dứt khoát từ quan về ở ẩn, mang theo vợ con di cư ra nước ngoài.
Đầu tiên đến Mỹ, sau đó di chuyển sang nhiều quốc gia, cuối cùng định cư ở Pháp rồi ở luôn lại Paris.
Vì từng làm quan lớn trong chính phủ, cưới vợ cũng là con gái nhà quyền quý giàu có, nên mặc dù xuất ngoại lánh nạn nhưng Từ gia không thiếu tiền, cuộc sống vẫn giàu có sung túc không có gì phải lo lắng.
Nhưng ngồi không ăn núi cũng lỡ, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể nào đủ.
Vì vậy với tầm nhìn và sự quyết đoán, năng lực tập trung những người có tài, vào năm 1958, khi đó Từ Khang mười hai tuổi, ông nội anh bắt đầu đưa Từ Gia bước vào con đường làm ăn đầu tiên ở Pháp, đó là mở một trang trại rượu vang.
Đến năm 1971, Từ Khang hai mươi lăm tuổi, sau nhiều năm làm ăn buôn bán đầy mưu lược, ông nội đã đưa việc kinh doanh của Từ Gia trải rộng khắp bảy tám thành phố lớn của Pháp, trang trại rượu vang, nhà hàng, khách sạn, siêu thị … một năm đó Từ thị chính thức bước vào tầng lớp thượng lưu ở Pháp, chiếm lĩnh một trong những vị trí hàng đầu.
Đoạn sau cũng vô cùng cẩu huyết.
Từ Khang và Julie, mẹ của Từ Vi Vũ chính là hôn nhân gia tộc.
Trước khi kết hôn với Julie, Từ Khang có mối tình đầu với Phương Y Chân, là một du học sinh đến từ Trung Quốc, hai người từ bạn đến yêu, rơi vào bể tình.
Tiếc rằng ông nội mặc dù năng lực vượt trội, ánh mắt độc đáo tinh tường, nhưng thái độ làm người lại vô cùng bá đạo không phân rõ phải trái, luôn đặt quyền lợi lên hàng đầu, Phương Y Chân chỉ là một du học sinh nghèo, còn gia tộc Julie là một gia đình giàu có ở Pháp, nếu kết thông gia với nhau, tuy là hai bên cùng có lợi nhưng Vệ gia càng chiếm được nhiều lợi ích hơn.
Ở bất cứ quốc gia nào, một người ngoại quốc, muốn bén rễ nảy mầm tạo ra vùng trời riêng cũng không phải chuyện dễ dàng, biện pháp đơn giản nhất chính là kết hôn với người bản xứ, thông qua quan hệ thông gia để bước chân vào, đó là cách nhanh chóng và dễ dàng nhất.
Từ Khang là người duy nhất trong ba người con mà ông nội còn lại, sau này ông và vợ cũng không có thêm người con nào.
Đối với đứa trẻ độc đinh duy nhất của dòng họ, từ nhỏ Từ Khang đã bị dạy dỗ rất nghiêm khắc, vô cùng sợ cha mình.
Nên trong vấn đề hôn nhân, tuy cũng làm ầm ĩ không chỉ một lần, thể hiện bản thân muốn theo đuổi tình yêu chân thật, muốn được tự do yêu đương, nhưng dưới áp lực mạnh mẽ của ông nội, cuối cùng phải ngoan ngoãn kết hôn với Julie.
Julie là một cô gái vui tươi, hào phóng và xinh đẹp, nhưng trái tim Từ Khang hoàn toàn không buông được mối tình đầu, vì vậy … sau khi kết hôn đã ngoại tình bên ngoài …
Sau đó, sinh ra đứa con riêng Từ Vi Thiệu trước khi người vợ chính thức sinh ra Từ Vi Vũ, so với em trai mình lớn hơn gần bốn tuổi.
Chuyện này ông nội biết rõ, bà nội cũng biết, nhưng khi biết Từ Vi Thiệu được sinh ra, rốt cuộc cũng là dòng máu Từ gia, không thể nào vứt bỏ được.
Hơn nữa, dù Julie có tốt đến đâu, cũng là người ngoại quốc, Phương Y Chân sinh ra đứa nhỏ thuần túy Trung Quốc, huyết thống sạch sẽ không lai tạp, với tư tưởng của thế hệ trước, đương nhiên có khuynh hướng thiên về đứa cháu trai thuần túy này hơn.
Chuyện này mãi đến năm em gái Từ Vi Vũ, Từ Kha Nguyệt được năm tuổi, Julie mới phát hiện ra.
Khi đó, Từ gia đã hoàn toàn bám trụ vững vàng ở nước Pháp, gia tộc Julie lại liên tiếp mấy năm suy yếu, năm sau không bằng năm trước, hai bên ngày càng tương phản, khi đó Từ gia đã yên tâm có chỗ dựa vững chắc không còn gì phải sợ nữa.
Julie là một người Pháp chính thống, mặc dù buồn khổ, nhưng không giống những người vợ trẻ Trung Quốc nhẫn nhục chịu đựng, khi phát hiện chồng mình có đứa con trai riêng còn lớn tuổi hơn con mình, bà lập tức yêu cầu ly hôn.
Tuy rằng gia tộc suy bại, nhưng vẫn câu nói kia, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hơn nữa trước đó Từ Khang ngoại tình bên ngoài, Julie lại là người Pháp, đương nhiên luật pháp sẽ nghiêng về phía bà, vì vậy phân chia tài sản rất có lợi cho bà.
Nhưng vẫn không thể nào sánh được với sự cáo già của ông nội, sau khi con trai kết hôn, ông cụ chia lại sản nghiệp trên danh nghĩa không nhiều, nên mặc dù ly hôn, kỳ thực Julie cũng không nhận được bao nhiêu tài sản, nhưng cho dù vậy, cũng chiếm mười lăm phần trăm cổ phần Từ thị.
“ Sau khi ly hôn, năm đó ba anh liền cưới Phương Y Chân, Từ Vi Thiệu trở thành đại thiếu gia danh chính ngôn thuận của Từ gia.
Anh được tòa xử cho bên nội nuôi dưỡng, em gái Kha Nguyệt thì giao cho mẹ, bọn họ đối với anh không tệ lắm.
Nhưng anh vẫn là con lai, tuy tóc đen, nhưng mắt không đen, nên bọn họ không thích anh như Từ Vi Thiệu.
“ Lúc đó anh đã mười ba tuổi, mối bất hòa của người lớn không lừa được anh, Từ Vi Thiệu là con riêng, mẹ anh ta phá hủy gia đình anh, có thể tưởng tượng với một loạt lý do như vậy, quan hệ giữa anh và Từ Vi Thiệu đương nhiên không thể nào tốt được, đánh nhau là chuyện bình thường như cơm bữa."
“ Năm anh hai mươi tuổi, mẹ anh trao lại cho anh mười phần trăm cổ phần Từ thị dưới danh nghĩa của bà, còn năm phần trăm để lại cho em gái.
Cha anh không thích anh, Phương Y Chân cũng kiêng dè anh, Từ gia làm ăn ngày càng lớn, sản nghiệp ngày một nhiều hơn, đứa con trai như anh chính là cái đinh trong mắt người khác ”
“ Năm anh hai mươi bảy tuổi, bị ba phái về Trung Quốc mở công ty con của Từ thị.
Lúc đó, ông ta nói, sau này nó sẽ là sản nghiệp của anh, sản nghiệp bên Pháp sẽ trao hết cho Từ Vi Thiệu.
Cũng may, rốt cuộc ông ta cũng không quá bất công, mấy năm nay bên Pháp vẫn duy trì hỗ trợ tài chính cho Bác Lãng không bị gián đoạn, nếu không chỉ trong mười năm ngắn ngủi, Bác Lãng sẽ không thể nào có được quy mô như hiện tại.
”
“ Vài năm gần đây, sức khỏe ba anh không tốt lắm, tuy ông thật sự có lỗi với mẹ con anh, nhưng vấn đề tài chính của Bác Lãng cũng không quá bạc đãi anh.
Trước đây, chỉ cần liên quan đến tài chính giữa tổng công ty và Bác Lãng đều chính tay ông phụ trách, nhưng tối nay, anh thấy công văn phúc đáp ký tên Từ Vi Thiệu,việc này cho thấy tình huống hiện giờ của ông không mấy lạc quan, nếu không Từ Vi Thiệu sẽ không dám hành động trắng trợn như vậy ”
“ Mà mấy năm nay, anh vẫn luôn đợi cơ hội, hy vọng có thể chặt đứt liên kết giữa Bác Lãng với tổng công ty bên Pháp, hiện tại ba anh không biết sống chết thế nào, Từ Vi Thiệu từ trước đến giờ rất bảo thủ, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, không biết gì nhưng cứ cố ra vẻ thông minh, một người ngu ngốc, ngu không ai bằng, nhưng lá gan lại nhỏ hơn đầu kim, nếu không phải ba anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn ta sẽ không dám cắt đứt tài chính của Bác Lãng ”
Lâm Hi không quan tâ m đến những chuyện khác, mà chỉ để ý tám chữ ‘ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển ’ anh dùng để hình dung anh trai mình … Có thể thấy quan hệ của hai người này đúng là như nước với lửa..