55 thùng gì?
Thiệu Liên cứ ngỡ mình nghe nhầm.
MC đưa một tờ giấy A4 dùng để nhận phần thưởng cho Thiệu Liên. Tờ giấy A4 được thiết kế nhưng bằng chứng nhận, bên trên còn rắc kim tuyến vàng.
"Chúc mừng chủ hộ số 2. Đây là giấy nhận thưởng của ngài. 55 thùng bánh ú đang được cất trong văn phòng bất động sản, xin ngài nhanh đến ký nhận."
Thiệu Liên đơ người nhận tờ giấy, rầu rĩ không thôi.
Công sức mấy chục ngày của cậu chỉ để lấy 55 thùng bánh ú thôi ư?
Hu hu!
Bùi Thâm nhanh chóng thoát khỏi kinh ngạc. Hắn nhìn bộ dạng ngơ ngác không dám tin của Thiệu Liên từ xa mà thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Không ai ngờ phần thưởng cho hạng nhất sẽ là bánh ú.
Lễ trao giải xong xuôi, Thiệu Liên nặng nề, uể oải bước xuống bục nhận thưởng như xác sống .
55 thùng đó!
MC còn nói, một thùng có sáu hộp quà, một hộp có mười cái bánh ú.
55 thùng là 3300 cái bánh ú đó!
Năm nay cậu không cần ăn món nào khác nữa rồi T-T
Hạng nhì và hạng ba vẫn còn đứng đó chúc mừng cậu, nói cậu rất may mắn.
Thiệu Liên chết lặng hỏi: Rồi là vui dữ chưa? Mọi người muốn may mắn này không?
Hạng nhì và hạng ba lắc mạnh đầu từ chối, bọn họ không chịu nổi đâu!
Bùi Thâm nhịn cười. Hắn đi lại kéo Thiệu Liên đi, giọng điệu chọc ghẹo: "Hài lòng với phần quà không?"
Thiệu Liên: "Anh bây giờ hơi xấu xa đó T-T"
"Ha ha!" Bùi Thâm cười lớn, giơ tay xoa đầu Thiệu Liên.
Sao cậu ấy có thể đáng yêu đến vậy chứ!
Đến cửa biệt thự số 1, không biết Thiệu Liên nghĩ gì mà đột nhiên dừng chân, hai mắt bỏng cháy nhìn chằm chằm Bùi Thâm.
Bàn tay mở cửa của Bùi Thâm khựng lại: "Làm sao?"
"Cho anh này!" Thiệu Liên quả quyết nhét tờ giấy lãnh thưởng vào tay Bùi Thâm. Nhét xong, cậu lấy tay mình bọc chặt tay của Bùi Thâm, không cho hắn từ chối, giọng điệu khẩn thiết vô cùng: "Chiến thắng lần này là nhờ có sự giúp đỡ của sư phụ. Con không dám tham lam, sư phụ cầm phần thưởng này đi ạ!"
Bùi Thâm: "..."
Vì vậy nhân viên phòng làm việc của Bùi Thâm lại đón thêm đợt phúc lợi bánh ú thứ ba trong năm.
Hiển nhiên, nhân viên của Thiệu Liên (bao gồm lão Trịnh), cũng có phần.
Lão Trịnh: Bánh ú lần trước em, cho anh chưa ăn xong đâu. Anh không ăn nổi nữa, thật sự không nổi!
***
Sau cuộc khủng hoảng bánh ú, Thiệu Liên mới tập trung 100% công lực vào album mới của mình. Cậu tạm thời dọn đến công ty.
Nhưng khi nào trăng tròn sẽ quay lại, ở ké nhà Bùi Thâm, ăn ké của Bùi Thâm, hưởng mát xa cao cấp của Bùi Thâm.
Cậu giờ đã là vịt có kinh nghiệm, lần nào biến thành vịt cũng nhờ Tiểu Xương chở sang, đến khi biến lại thành người thì sẽ nhờ Tiểu Xương đến rước trước.
Không cần chém cổ Bùi Bùi nữa!
Bùi Thâm không hề biết mình mới thoát kiếp gì!
Hắn chỉ biết, hắn rất nhớ Thiệu Thiệu, sắp hai tháng hắn không được gặp Thiệu Thiệu rồi.
Lúc nóng nhất trong tháng tám, Thiệu Liên về biệt thự ở hai ngày. Ngoại trừ ngủ ra, những lúc khác đều ở nhà hàng xóm. Ăn cơm với Bùi Thâm nè, nói chuyện với Bùi Thâm nè, hay là....bơi với Bùi Thâm nè.
Bùi Thâm vừa nghe Thiệu Liên muốn dạy mình bơi, hắn đã từ chối thẳng thừng mà không thèm suy nghĩ....liên tiếp ba chữ không.
Không cần, không muốn, không học.
Ha ha, không có cửa hắn cho Thiệu Thiệu thấy bộ dạng sợ hãi vì tháo phao bơi ra đâu!
Không xài phao?
Hắn sẽ chết nếu không dùng phao!
Không chết đuối cũng chết vì sợ.
Thiệu Liên chống nạnh: "Có tôi ở đây, không có gì phải sợ hết!"
"Tôi không sợ." Bàn tay lật sách của Bùi Thâm cứng đờ: "Chỉ là tôi không muốn học thôi."
Không muốn học.
Thiệu Liên: "Thế anh để phao bơi ở hồ bơi làm gì trong khi không muốn học bơi?"
"Khụ...." Bùi Thâm đằng hắng: "Bên bất động sản yêu cầu thôi, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn phát sinh."
Gạt vịt đúng không!
Thiệu Liên không tin, cậu thấy Bùi Thâm đeo phao bơi nhiều lần lắm rồi!
"Anh không tin kỹ năng bơi lội của tôi ư? Anh yên tâm, không dám nói toàn thế giới nhưng chắc chắn trong thành phố này, tôi nhận thứ hai thì không ai dám đứng nhất mảng bơi lội đâu!"
Cậu bơi còn giỏi hơn anh ngỗng nữa!
Ngay cả chân gà của Qúy gà con mà cậu còn dạy cho biết bơi được! Bùi Thâm là loài người thông minh tay chân dài ngoằng đấy!
"Cứ đeo phao như vậy sẽ không bao giờ biết bơi, nhất là mấy người đeo phao xong bất động như anh đấy. Giao cho tôi, tôi chắc chắn có thể giúp anh thoát khỏi phao bơi."
Thiệu Liên nói chắc như đinh đóng cột.
Bùi Thâm nghe mà trước mắt đen kịt, tay cầm sách cũng run lên: "Cậu, cậu thấy rồi?"
"Ừ."
"Hồi nào?" Hắn chỉ xuống nước lúc nửa đêm hoặc tờ mờ sáng thôi mà!
"Thì..." Thiệu Liên cứng người, cậu thấy lúc làm vịt, nhưng cũng đâu nói vậy được, cho nên sửa lời: "Tôi quên rồi, dù sao tôi cũng thấy và cũng biết, anh muốn học bơi!"
Chắc là thấy từ sân thượng nhà cậu ấy đi. Bùi Thâm cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
"...Tôi học."
Bị nhìn thấy rồi, chỉ còn cách rửa nhục thôi.
Đến khi thật sự ra hồi bơi, Bùi Thâm phát hiện mình đã suy nghĩ quá đơn giản!
Hắn quên, bơi là phải cởi đồ....
Mà hắn đã không còn là fan ba thuần khiết thuở ban đầu. Đối mặt với người mình yêu, hắn nào có thể trong sáng không tạp niệm trong lòng.
Đặc biệt là khi, người hắn yêu còn đẹp đến vậy.
Thiệu Liên chẳng có suy nghĩ gì trong đầu, cậu chỉ một lòng muốn dạy Bùi Thâm bơi. Trước kia Bùi Thâm từng thấy cậu quay phim khỏa thân, cậu từng thấy Bùi Thâm tắm, đã "nhìn hết của nhau" từ lâu.
Bây giờ có tránh tránh né né cũng vô nghĩa.
Trong ánh nắng nóng ran của buổi chạng vạng, Thiệu Liên cởi áo quẳng lên ghế nằm, ngón tay cởi nút quần jeans, khom người lột quần ra.
Ánh chiều phác họa độ cung hoàn hảo của cơ thể cậu.
Bùi Thâm vội vàng nghiêng đầu không dám nhìn tiếp.
Nhìn nữa thì hắn xấu hổ mất.
Hắn sắp quên luôn nỗi sợ nước rồi!
"Sao anh chưa thay đồ?"
Thiệu Liên thay quần bơi, gọi Bùi Thâm xuống hồ chung.
Bùi Thâm: "...Để tôi tĩnh tâm đã."
"Biết rồi. Yên tâm đi, có tôi đây rồi, anh không cần sợ."
Nói xong cậu bật người nhảy vào trong hồ, nước hồ bơi bắn lên.
Đến tận khi nằm xuống giường rồi, trong đầu Bùi Thâm vẫn toàn là cảnh Thiệu Liên dính nước, Thiệu Liên giang rộng tay chân để bơi, giọt nước rơi từ lông mi của Thiệu Liên xuống....
Thậm chí hông hắn vẫn còn nhiệt độ ấm áp của đối phương.
Làm hắn nhớ lại, cơ thể tuyệt đẹp hắn từng thấy khi đứng ngoài ban công.
Thì ra lúc đó hắn ở gần Thiệu Liên đến vậy.
Suy nghĩ bay càng ngày càng xa, hắn nhớ lại lúc Thiệu Liên quay phim. Cậu nằm trên mặt đất, trên người không mảnh vải, chỉ có bó hồng đỏ tươi ướt ướt che giấu....
Lúc ấy nhìn thấy, hắn chỉ thấy đẹp.
Bây giờ nghĩ lại, mặt Bùi Thâm đỏ bừng trong khi tim đánh trống trong lồng ngực.
Hơi ghen rồi.
Hắn phải tìm cách mua toàn bộ cảnh quay gốc chưa chỉnh sửa về, giấu trong két sắt không cho ai xem.
Tiết học bơi ngày mai, hay hắn từ chối đi.
Sau này bên nhau rồi, hắn học cũng không muộn.
Thiệu Liên nào biết suy nghĩ của Bùi Thâm. Cậu nằm mơ cũng mơ mình đang dạy Bùi Thâm bơi.
Cậu mơ thấy Bùi Thâm quá ngốc, dạy thế nào cũng không bơi được. Cậu vừa bỏ tay ra hắn ta đã chìm xuống, lập đi lập lại cả chục lần!
Cuối cùng giận quá, cậu biến thành con vịt cao hai mét trước mặt Bùi Thâm.
Sau đó Bùi Thâm đột tử vì sợ.
Thiệu Liên: T_T
Quả nhiên vẫn không thể nói cho Bùi Thâm biết được mà!