"Thiệu Thiệu, dậy ăn cơm thôi."
"Thiệu Thiệu?"
Chất giọng trầm dịu dàng kia vang lên bên tai cậu. Thiệu Liên mơ màng mở mắt, lúc này mới phát hiện mình ngủ thiếp đi từ khi nào.
Hu hu hu, bây giờ cậu vừa thấy bản mặt của Bùi Thâm là lại nhớ đến cái đuôi trọc lốc của mình.
Xương cụt cũng nhói lên.
Nhưng bây giờ cậu không khóc được, phải nhịn lại.
Giả vờ ngáp một cái, nuốt nước mắt vào trong.
Nhưng trong mắt vẫn có chút u oán.
Bùi Thâm cười, Thiệu Thiệu quạu vì bị đánh thức đáng yêu quá.
Nhất là lúc ngáp là, khóe mắt rưng rưng, trông như con nít vậy, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Hoàn toàn không giống người lạnh lùng kiêu ngạo như trên mạng nói.
Không được, không được nhìn nữa. Nhìn nữa hắn sợ mình lại giúp cậu ấy mặc áo mang giày, sẽ dọa Thiệu Thiệu sợ mất.
Để đánh lạc hướng bản thân, Bùi Thâm quay đầu nhìn cửa sổ, nói: "Tối nay nghỉ ngơi cho khỏe nhé, mai tôi dắt cậu đi tham quan nơi này."
Thiệu Liên: ╭(╯^╰)╮ hừ, tôi tham quan hết chỗ này từ đời nào rồi.
"Hồi nhỏ tôi từng sống ở đây khá lâu."
Thiệu Liên: Đúng vậy, cuối cùng chôn luôn cả tôi.
Còn bứt lông của tôi!
"Sau đó chỉ có tiết Thanh Minh và Tết mới về."
Thiệu Liên: Cho nên lẽ ra hai mươi năm trước tôi nên chờ thêm vài tháng hả?
Thiệu Liên vừa mang giày vừa nghiêm túc suy nghĩ.
Có phải ngày xưa đi gấp quá hay không?
Không đúng, Thiệu Liên nhanh chóng phản ứng lại ---
Tội chôn có thể tha, nhưng tội bứt lông thì không!
Tức giận! Tủi thân!
Bùi Thâm không nghe Thiệu Liên trả lời. Hắn quay đầu, nhìn thấy Thiệu Liên đã sửa soạn xong xuôi với đôi mắt u oán, hắn cứ nghĩ cậu vẫn chưa hết tức vì bị gọi dậy nên chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng.
Trực giác mách bảo hắn dỗ cậu.
Bùi Thâm sờ đầu Thiệu Liên, nói: "Đi thôi, bữa tối nay do đích thân dì tôi nấu. Lát nữa ăn nhiều chút."
"Tài nấu nướng của tôi do một tay dì dạy đấy."
Quả nhiên, mắt Thiệu Liên sáng lên, tức tối trong mắt tan biến.
Cậu trịnh trọng gật đầu rồi "ừ" một tiếng.
Yên tâm, tôi sẽ ăn nhiều hơn.
Ăn cho Bùi Thâm nghèo luôn!
╭(╯^╰)╮ hừ.
Đi trên hành lang dài xuyên qua sân, hai người đến được phòng ăn.
Một bàn thức ăn lớn, cả mùi thơm lẫn màu sắc đều ngon mắt vô cùng.
Không hổ là cô giáo của Bùi Thâm, nhìn bàn đồ ăn này, Thiệu Liên quên luôn tức giận.
Ăn miếng đầu tiên, Thiệu Liên cảm thấy năm đó mình quá gấp! Không thưởng thức được tay nghề của dì!
Bỏ lỡ nhiều năm như vậy!
Chờ đến khi cậu quét sạch bàn ăn, Thiệu Liên thỏa mãn xoa bụng ---
Không phải chỉ là mấy cọng lông vịt thôi à, một tháng sau cậu đã mọc lại rồi!
Dì ơi, hè dì có cần quạt lông vịt hông, mùa đông dì có cần giường lông vịt không!
Chỉ cần ngày nào cũng cho con ăn thế này là được rồi!
Dì muốn bứt nhiêu cũng được. Con không có tiền nhưng lông vịt con không thiếu đâu!
Hơn nữa còn mọc liên tục nữa!
Bùi Vận càng nhìn Thiệu Liên càng vui. Bà ngẩng đầu nhìn Bùi Thâm.
Mắt không tệ.
Bùi Thâm cười rồi gật đầu, thầm chấp nhận.
Ăn uống xong xuôi, cả ba cùng nhau dọn dẹp bàn ăn nên chưa được bao lâu, mọi thứ đã đâu vào đấy.
Mới chỉ tám rưỡi hơn, bây giờ đi ngủ thì quá sớm nhưng đi dạo lại quá trễ. Trên sườn núi không có mấy cái đèn, đường đi hay cảnh vật cũng không thể sáng bừng như ban ngày, không thể ngắm được gì.
Với lại, Bùi Thâm sợ bóng tối.
Vì vậy Bùi Vận kéo hai người đến một căn phòng sách, cầm mấy quyển sách gọi cả hai lại gần.
"Già rồi, cũng thích xem lại mấy tấm hình cũ hồi trẻ."
Bùi Vận từ ái nói với cả hai.
Bùi Thâm gật đầu. Hắn rót ba ly trà, ngồi bên phải Bùi Vận. Hắn ngồi xuống ghế, lúc này mới nhận ra Thiệu Liên cứ đứng im từ nãy đến giờ. Bùi Thâm nhìn theo tầm mắt cậu, phát hiện Thiệu Liên đang nhìn chằm chằm một khung hình đen trắng trên tường.
Trong hình là anh thanh niên mặc quân phục, anh tuấn vô cùng, nhìn kỹ còn thấy giống Bùi Thâm vài chỗ.
Thiệu Liên hoàn hồn: "Bùi....Nguyên Bạch?"
Bùi Thâm đứng bên cạnh Thiệu Liên nên nghe rõ. Hắn kinh ngạc hỏi lại: "Làm sao cậu biết tên của ông cố ngoại tôi?"
Thiệu Liên: !!!!
Thì ra là ông cố ngoại!
"Tôi....tôi từng thấy ông cố ngoại anh." Thiệu Liên ấp úng, không biết nên giải thích thế nào.
Bùi Thâm im lặng, lát sau mới nói: "Ông cố ngoại chết được bảy mươi năm rồi."
Hắn còn chưa gặp ông bao giờ.
Bùi Vận là cháu gái của Bùi Nguyên Bạch, bà cũng chưa gặp ông bao giờ.
Thiệu Liên:....Chết rồi.
Bỗng nhiên Bùi Vận xít lại gần, quan sát Thiệu Liên một hồi: "Sao dì thấy Tiểu Thiệu quen mắt làm sao ấy?"
"Dì nhớ rồi."
Bùi Vận hô lên. Bà đứng dậy đi đến bên cạnh kệ sách, lấy một bức tranh rồi cẩn thận mở nó ra.
Bức tranh vẽ một chàng thanh niên đang đứng trước bàn làm việc. Cậu mặc áo sơ mi xanh, tay trái để sau lưng, tay phải cầm một chiếc thước gõ bằng gỗ, trông rất hoạt bát.
Nhìn bức tranh, Bùi Thâm cảm thấy chàng thanh niên khi kể truyện cổ tích chắc chắn sẽ rất thú vị.
Mà chàng thanh niên kia, rất giống Thiệu Liên.
Nhưng bức tranh này do ông cố ngoại vẽ.
Lời giải thích duy nhất hợp lý chính là....
"Người trong tranh cũng là ông cố của cậu hả?"
"Hả?"
Tôi là ông cố của tôi?
Thiệu Liên không biết nói gì. Cậu không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể bác bỏ.
Thiệu Liên chọn cách im lặng.
Hai người còn lại cho rằng cậu ngầm đồng ý.
"Cho nên Tiểu Thiệu nói từng thấy ông của tôi là do nhìn thấy ông ấy trên tranh hoặc ảnh à?" Bùi Thâm thở dài, giọng điệu an tâm đầy vui vẻ: "Vậy ông cố ngoại của tôi cũng không chờ đợi vô ích rồi."
Đối phương giữ lại tranh ảnh của ông cố ngoại, chắc hẳn trong lòng cũng có ông.
Thiệu Liên nghe mà chẳng hiểu gì: "Chờ đợi vô ích là sao?"
Bùi Vận nhìn hình của Bùi Nguyên Bạch, hai mắt đầy hoài niệm. Bà nhớ lại ngày xưa khi còn bé, bà được ba ôm vào lòng nhìn hình của ông ngoại được treo trên tường, nghe ba kể chuyện của ông ngoại.
"Câu chuyện này do ba của dì, cũng chính là ông ngoại Cá Nhỏ kể cho dì."
"Ba được ông ngoại nhận nuôi trong thời chiến. Ba nói cả đời ông không kết hôn để chờ một người, đáng tiếc đến khi ông chết rồi vẫn không đợi được."
"Ông đã từng bôn ba khắp nơi để tìm. Biết bao nơi có dấu chân của ông, hỏi biết bao người. Nhưng thời chiến khi ấy tìm một người còn khó hơn mò kim đáy biển, con cũng không biết được người con đang tìm còn sống hay đã chết."
"Sau đó chân ông bị thương, rồi ông nhận nuôi ba của dì, cuối cùng thì ông về đây chờ. Ba kể với dì rằng, ông nói người kia biết nơi này."
"Ông còn nói ông giữ nhiều món quý giá của người kia lắm, chắc chắn người đó sẽ đến lấy. Đáng tiếc, đến khi ông nhắm mắt xuôi tay, người ông đợi vẫn không đến lấy lại."
Thiệu Liên run lên, giọng điệu không bình tĩnh nổi: "Vậy mấy thứ quý giá kia đâu rồi ạ?"
"Quyên góp cho bảo tàng quốc gia rồi. Lúc ông ngoại hấp hối có nói, chỉ khi ở đó, những đồ vật ấy mới được bảo tồn lâu hơn, cũng để cho đời sau của người đó có cơ hội nhìn thấy."
Nói xong, Bùi Vận nhớ tới chuyện Thiệu Liên là đời sau của chàng thanh niên trong tranh, là người thừa kế của những đồ vật quý giá kia. Bà có chút ngượng ngùng, nhưng nhà họ đã quyên rồi....
Bùi Vận vuốt sợi tóc ngay ngắn sau tai, nháy mắt với Bùi Thâm.
Haizzz, bà cũng không biết nên nói sao với Tiểu Thiệu.
Bùi Thâm còn đang cảm thán mình và Thiệu Thiệu có duyên trời định. Có lẽ hai người ông muốn bù đắp cho tiếc nuối của mình nên phù hộ cho cả hai gặp nhau.
Đến khi Bùi Vận đằng hắng, hắn mới phản ứng lại. Bùi Thâm vội vàng quay sang nhìn Thiệu Liên, lúc này cậu đã đỏ mắt, đau lòng không thôi.
Hắn nghe lão Trịnh nói Thiệu Liên mất ba mẹ từ nhỏ, cuộc đời lắm gian truân trắc trở.
Nếu mấy thứ quý giá đó vẫn nằm trong nhà Thiệu Thiệu, có lẽ Thiệu Liên không cần khổ đến vậy.
Phù hộ quái gì chứ!
Nếu phù hộ thật thì lẽ ra nên cho hắn gặp Thiệu Thiệu sớm hơn một chút mới đúng.
Nhà họ Bùi bọn họ thiếu nhà Thiệu Thiệu.
Hắn sẽ từ từ bồi thường.
Bùi Thâm giơ tay xoa đầu Thiệu Liên, dịu dàng hỏi: "Muốn đến viện bảo tàng xem chút không?"
Thiệu Liên rưng rưng cắn răng: "Muốn!"
Quyên lâu như vậy rồi, nếu không lấy lại được thì cậu cũng muốn xem tụi nó ra sao rồi!
--
Chú thích:
Tiết Thanh Minh: Tiết Thanh minh là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Đài Loan, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.