Ba giờ hơn Thiệu Liên tỉnh lại. Lý do, nóng quá!
Hơn nữa cậu cứ thấy mình đang bị cả ngọn núi đè. Không phải cậu không chịu nổi sức nặng này, nhưng thứ đè cậu quá to.
Thì thầm hai tiếng, Thiệu Liên giơ chân muốn đá bay ngọn núi kia. Nhưng đến khi chân chạm vào một bức tường ấm áp thì lại khựng lại ----
Đây là duỗi hết cỡ rồi á hả?
Hình như chân cậu ngắn lại nhiều lắm luôn!
Ủa khoan, hôm nay ngày mấy?
Thiệu Liên mở mắt. Cậu trợn tròn đôi mắt đậu tròn xoe, cúi đầu nhìn chân của mình ---
Wow! Chân ngắn ngủn, bàn chân cũng thay thành chân vịt.
Gần đây trời cứ mưa mãi, cậu quên nhìn bầu trời.
Trong lúc ngớ ra, bức tường kia cử động, cánh tay khoác lên bộ lông trắng siết chặt, làm không gian nhỏ cậu giãy giụa mãi mới tạo ra được biến mất. Vịt trắng nằm im, co người lại, cố gắng nén cảm giác muốn xù lông.
Cậu có dự cảm bất hảo.
Đến khi người đang đè cậu ngủ tiếp, đôi mắt đậu mới cẩn thận nhìn lên --
Gương mặt quen thuộc trong giấc mơ, dập vào mặt vịt trắng.
Chết rồi chết rồi, giải thích thế nào đây!!!
Một con người bình thường, đột ngột biến thành vịt.
Bùi Thâm cảm thấy mình mất khống chế chìm vào giấc mơ kia, mất khống chế tổ chức đám cưới. Nhưng trong mất khống chế này lại mang theo rất nhiều cam tâm tình nguyện, tỏ vẻ không muốn nhưng lại rất vui.
Trạng thái của hắn trong mơ cũng không tốt. Hắn chóng mặt như đang say rượu, nhưng vậy hắn càng yên tâm hơn khi "bị ép" chạm vào người kia, hôn, rồi ôm.
Dù sao hắn cũng đang nằm mơ, dù sao hắn cũng đang say.
Nhưng mà!
Sao cảm giác trong mơ thật đến vậy?
Đầu óc dần tỉnh táo lại, từng khoảnh khắc khi say rượu xuất hiện trong đầu hắn. Lúc ấy bọn họ được mọi người đưa về phòng, nhưng hắn như bị ai đó dẫn dắt, bước vào phòng Thiệu Liên, còn.....
Nằm lên giường của cậu ấy.
Vậy người bên cạnh hắn là?
Bùi Thâm cứng người. Thế nhưng vòng tay nhỏ và cảm giác đầy đặn mềm mại kia lại nói cho hắn, mọi thứ không như hắn tưởng.
Hắn đã từng nhìn thấy eo của Thiệu Liên rất nhiều khi đóng phim. Eo của cậu ấy không có mỡ, bắp thịt cân xứng, đường cong rõ ràng.
Rất quyến rũ (sexy).
Bùi Thâm lẳng lặng mở mắt ra, nhìn về phía vòng tay của mình --
Đừng nói là người hắn nghĩ, ngay cả người còn không phải.
Một con vịt trắng rất quen mắt, đang trợn mắt nhìn hắn.
?????????????????
Thiệu Liên vừa xinh đẹp vừa quyến rũ lớn thật lớn của hắn đâu?
Trong lúc nghĩ đến những yếu tố linh dị thần quái, con vịt kia ngậm một tờ giấy ra, là giấy nhắn của khách sạn. Trên đó có một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đã xin nghỉ ba ngày, tạm thời đi xa. Bạn tôi chạy cả đêm đưa vịt đến đây nhờ chăm sóc, làm phiền anh.
Thiệu Liên.
Vịt...của bạn.....?
Bùi Thâm nhìn vịt, rồi nhìn giấy.
Nhìn vịt, rồi lại nhìn giấy.
"Cạp cạp?"
Con vịt kia mặt mày vô tội. Nó chớp đôi mắt tròn xoe của mình, nghiêng đầu nhìn hắn.
Bùi Thâm: "....Thật trùng hợp, cho nên chủ của mày là bạn của cậu ấy, cũng là....hàng xóm của tôi?"
Vuốt đầu vịt, hắn đứng dậy đi rửa mặt. Hắn phải tỉnh táo lại đã.
Cứ cảm thấy từ tối hôm qua đến sáng hôm nay, còn ảo diệu hơn cả giấc mơ đám cưới kia.
Tám giờ sáng, ngoài cửa sổ vẫn âm u. Cơn mưa như trút nước đập mạnh vào cửa sổ, con vịt trắng ngồi ngoan trên giường, chờ người đàn ông bên cạnh nói chuyện điện thoại xong.
"Cậu ấy có nói rõ lý do không?" Chất giọng trầm của người đàn ông vang lên, đầu dây bên kia là đạo diễn Chu.
"Không có gì, tôi cúp máy đây."
Có lẽ câu trả lời của đầu dây bên kia cũng là "Không biết". Người đàn ông nhíu mày, mở Wechat lướt một chút rồi nhấp vào ava của một nhóm chat. Nhấp vào nhóm chat, hắn mở danh sách thành viên lên, lướt xem. Trong lúc hắn lướt thông tin của các thành viên tham gia nhóm chat, con vịt bên cạnh hắn cứng như pho tượng, đôi mắt đen láy kia trừng đến mức muốn rớt luôn ra khỏi hốc mắt.
Nhất là khi Bùi Thâm nhấn vào một tấm hình chụp con vịt. Wechat chú thích là nhà số 2,biệt danh SSB, con vịt run lẩy bẩy.
Xong rồi xong rồi, cứ nghĩ chuẩn bị tờ giấy, lặng lẽ gọi điện cho đạo diễn để xin nghỉ, tắt máy điện thoại công việc là xong, là có thể dùng hình dạng vịt này để trải qua ba ngày tiếp theo!
Nhưng cậu quên mất cái quan trọng nhất!
Điện thoại cá nhân của cậu! Không! Có! Tắt!
Nó nằm trong ngăn kéo tủ đầu đường!
Không có tắt âm!
Bây giờ chạy kịp không?
Vịt đứng dậy, lặng lẽ đi ra sau.
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm điện thoại của hắn, hai tai lắng nghe âm thanh trong tủ đầu giường.
Lúc này, Bùi Thâm đã gõ xong lời nhắn "kết bạn". Hắn bấm gửi --
"Cạp cạp cạp cạp cạp cạp cạp cạp éc! ! ! !"
Đúng lúc đó, con vịt bên cạnh hắn đột nhiên nhảy dựng lên, vừa bay vừa kêu la ầm ĩ trong phòng như phát điện.
Bùi Thâm xoa mi tâm, la một tiếng "Đừng ồn" rồi giơ tay muốn bắt vịt lên. Không ngờ nó đột nhiên im lặng, chủ động bay lại giường, lắc lư lại gần hắn, chủ động dùng đầu cà lên tay hắn.
"Cạp cạp ~" Hai mắt tròn xoe lấp lánh.
Không thô lỗ như vừa rồi, hai tiếng nó mới kêu mềm nhũn, cộng thêm bộ lông mềm mại kia ra trận, Bùi Thâm có thể làm gì đây, hiển nhiên là phải bế vào lòng vuốt ve rồi.
Hắn quên khuấy mất màn ầm ĩ vừa nãy.
Chắc chắn nó có lý do nên mới làm thế. Bùi Thâm nghĩ.
Nếu vịt trắng có thể đọc được suy nghĩ, nó chắc chắn sẽ gật đầu một cách mãnh liệt. Đúng đó đúng đó, nó có nỗi khổ, chỉ vì để giấu cái tiếng "ting ting" kia, nhẫn nhịn chịu đựng vì mục đích lớn lao, biến thành một con vịt điên!
Vịt trắng trong lòng Bùi Thâm ngoan lắm, để yên cho hắn ôm với vuốt ve.
Thiệu Liên: Tầm nhìn nơi này tốt quá, có thể nhìn rõ điện thoại!
Không khác hắn nghĩ, bên kia không chấp nhận lời mời kết bạn, dù hắn đã viết: "Là bạn của Thiệu Liên, đang giúp cậu ấy chăm vịt." Đáng tiếc, hắn không mang điện thoại đã kết bạn với người này đến, Bùi Thâm bó tay, chỉ có thể lướt danh bạ, gọi cho quản lý của Thiệu Liên.
Sau khi biết Thiệu Liên sẽ biến mất vài ngày khi trăng tròn mỗi tháng xong, hắn yên tâm hơn rất nhiều. Ít nhất là cậu ấy tự đi chứ không phải bị uy hiếp.
"Ở đây chờ tôi, tôi lấy vài thứ xong sẽ đến đón." Vuốt đầu vịt mấy cái, Bùi Thâm đứng dậy về phòng, thuận tiện gọi khách sạn mang bữa sáng lên phòng.
Hắn chỉ đến phòng ngủ của Thiệu Liên vào buổi tối, sáng sớm lại đi sớm cho nên không ai phát hiện.
Ban đầu làm thế là vì tránh nghi ngờ. Đoàn làm phim nhiều người, lắm tai mắt, hắn sợ Thiệu Liên bị hiểu lầm.
Sau này lại sợ có người nhìn ra cảm xúc của hắn, nói cho Thiệu Liên biết.
Hắn vẫn chưa chuẩn bị xong, cũng chưa chắn chắn gì hết.
Đúng lúc không gặp cậu ấy ba ngày, hắn sẽ tranh thủ suy nghĩ thật kỹ.
Bùi Thâm vừa đi, vịt vội vàng lôi điện thoại của mình ra. Nó tắt máy, nhưng không yên tâm nên ngậm đến trước tủ quần áo, giấu nó vào sâu bên trong.
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, vịt lớn vùi mình vào chăn ngủ bù.
Ba ngày tiếp theo, cực cho Bùi Bùi rồi!
Nếu Bùi Bùi không chứa chấp cậu, cậu chỉ có thể lang thang trong màn mưa ~
Làm một chú vịt không nhà đáng thương.