Thiệu Liên không ngờ, em gái quỷ đòi theo đuổi người ta là nói nghiêm túc.

Đêm đó, cô bay sang phòng Dụ Tử Thực với ý định vô cùng mỹ miều rằng muốn theo đuổi người nào thì phải tiếp xúc với đối phương nhiều một chút.

Vào giấc mơ của cậu ta nhiều nhiều, cho cậu ta quen với cô.

Vì để không dẫm lên vết xe đổ, chân thành nhưng lại dọa người khác sợ. Trước khi đi, em gái quỷ chọn cho mình một cái tên vô cùng hiện đại và đầy tính khoa học kỹ thuật - Apple.

Thiệu Liên: "Cô có thể tên Hoa Vỹ."

Ngọc Thụy: Hoa Vỹ là Huawei á. Apple thì quen quá rồi hen.

"Tôi nghe từ này trong tivi, rốt cuộc nên chọn cái nào mới hay đây?" Em gái quỷ quấn quít: "Ngài vịt, hai từ này có gì khác nhau ạ?"

Thiệu Liên nghĩ một chút, "Một cái trong nước, một cái Âu Mỹ. Còn lại tôi không rõ."

"Để tối nay tôi hỏi thử. Anh ấy thích cái nào thì tên đó ~"

"Còn nữa, ngài vịt." Em gái quỷ bay qua, chìa điện thoại di động cho cậu xem: "Ngài cảm thấy tôi nên trang điểm thế nào?"

Thiệu Liên cầm điện thoại di động, nhật ký trình duyệt đều là các loại video trang điểm, trang điểm đậm đến cosplay yêu ma quỷ quái, cái nào cũng có....

"Cái này đi, nam giới loài người thích." Thiệu Liên lựa đôi mắt vô tội đẫm nước. Ngày xưa khi cậu đóng phim thần tượng, nữ chính cũng trang điểm thế này.

"Cảm ơn ngài vịt. Không hổ là ngài vịt, học sâu hiểu rộng ~"

Thiệu Liên: "Cô thật sự định theo đuổi cậu ta?"

"Hiển nhiên rồi ~"

"...Người quỷ không chung đường." Nếu ở một trăm năm trước, nữ quỷ giống em gái quỷ sẽ bị đạo sĩ dọn sạch.

"Nhưng thưa ngài vịt, bây giờ là xã hội hiện đại. Tôi không thể đầu thai, anh ấy chết rồi cũng không đầu thai được. Bọn tôi giống nhau mà, chỉ là trạng thái tồn tại khác nhau mà thôi."

"Quan trọng nhất là, tình yêu đích thực sẽ không bị những thứ này ngăn cản."

Ngài vịt có thể hẹn hò với con người. Một con quỷ như cô cũng có thể.

Em gái quỷ nhất quyết cho rằng Thiệu Liên và Bùi Thâm là một đôi. Vì cảm ơn Thiệu Liên đã giúp mình, lúc cô đi ngang qua phòng Bùi Thâm, cô còn động tay động chân một chút ---

Ngài vịt không cần cảm ơn tôi đâu. Điều nên làm để trả ơn ngài mà thôi.

Vì vậy, em gái quỷ chưa đi được bao lâu, cửa phòng Thiệu Liên đã bị gõ vang.

Thiệu Liên: "Thầy Bùi?"

"Đèn phòng tôi lại hư."

"Tôi sang đây làm phiền một tối nữa được không?"

Thiệu Liên có thể nói gì đây. Gần đây hắn giúp cậu rất nhiều, chỉ mượn cái giường mà thôi, cậu không dễ giận đến thế.

Bùi Thâm: "Ngủ chung được không?"

Thật ra tối nay không chỉ có đèn hư, còn có sự kiện quỷ dị đánh nát thế giới quan của hắn ---

Ngay khi căn phòng chìm vào bóng tối, cửa phòng đột nhiên xuất hiện một cô gái. Cô ta nhìn hắn, nở nụ cười quỷ dị.

Ly kỳ nhất là khi người phụ nữ đó, y hệt cô gái trong mơ của hắn.

Nhưng hắn không muốn nói ra, hắn sợ dọa Thiệu Liên sợ.

Chưa để hắn viện được lý do thích hợp, Thiệu Liên đã lăn sang một bên, tay vỗ chiếc gối bên cạnh mình: "Lại đây, anh ngủ bên này."

Dưới ánh đèn, ánh mắt của cậu dịu dàng đến khó tả. Tim Bùi Thâm không khống chế được, đập nhanh hơn một nhịp.

Chắc chắn là hiệu ứng cầu treo, hiệu ứng cầu treo mà thôi.

Ngọc Thụy: Ngắn gọn là gặp nguy hiểm, tim đập nhanh mà có người đi chung hoặc đưa tay ra giúp đỡ, chúng ta sẽ vô thức lầm tưởng tim đập nhanh do yêu chứ không phải do bị kích thích.

Lúc người ta sợ, sẽ lầm tưởng tim đập nhanh là rung động.

Làm sao hắn có thể có suy nghĩ đó với con trai được, không thể!

Chắc chắn là hiệu ứng cầu treo cộng thêm cảm động.

Ngày hôm sau, vẫn như lần đầu cả hai ngủ chung một phòng. Thiệu Liên vừa mở mắt thì Bùi Thâm đã đi mất.

Trong phút chốc, Thiệu Liên cảm thấy đối phương chỉ là khách qua đường vô tình tạt qua phòng cậu, ngủ xong liền đi.

Hôm qua lão Trịnh về công ty. Hắn không chỉ quản lý một mình Thiệu Liên, nhiều chuyện cần hắn xử lý nên hắn đành để hai trợ lý lại và quay về.

Chỉ cần không có cảnh diễn của mình, Thiệu Liên luôn để trợ lý nghỉ. Cậu tự mang ghế và bàn đến trường quay.

Hôm nay vẫn không có cảnh của Thiệu Liên, nhưng cậu không đi xem Bùi Thâm quay phim, mà đi sang xem Dụ Tử Thực. Ngoại trừ lý do xem cậu ta quay phim ra, cậu còn muốn xem xem em gái quỷ và Dụ Tử Thực đến đâu rồi.

Em gái quỷ vẫn chưa về, không biết rốt cuộc cô tên Apple hay Hoa Vỹ.

Tới trường quay, Trương Vân Vân, Tang Văn Thanh và Dụ Tử Thực cùng vài diễn viên khác đang trang điểm trước khi bắt đầu quay phim. Hai người Trương Vân Vân và Tang Văn Thanh ngủ ngon, trông tràn đầy sức sống, vừa thấy Thiệu Liên ở xa đã vẫy tay với cậu. Trong mắt bọn họ bây giờ, Thiệu Liên chính là cao nhân huyền học, hiển nhiên phải duy trì trì mối quan hệ tốt đẹp giữa cả ba.

Thiệu Liên vẫy tay đáp lại, ánh mắt chuyển sang bên Dụ Tử Thực, cậu ta.....bình thường, không có chỗ bất thường nào.

Vẫn có sức trừng cậu.

Em gái quỷ u mê bay xa xa sau lưng cậu ta. Hai tay đặt ngay cằm, mắt hình trái tim.

Nhìn đủ rồi, cô mới xấu hổ ngại ngùng bay về phía Thiệu Liên, giống hệt con gái xuất giá hạnh phúc về nhà mẹ đẻ, xấu hổ muốn chia sẻ cuộc sống sau khi kết hôn với chị em tốt.

"Ngài vịt, tối hôm qua tôi nói chuyện với anh ấy nhiều lắm. Nói chuyện đời người, nói chuyện đóng phim, bọn tôi phát hiện mình có rất nhiều điểm giống nhau ~"

"Cả hai bọn tôi đều có xuất thân tốt giống nhau, nhưng ai cũng muốn dùng chính bàn tay của mình để theo đuổi thứ mình thích. Anh ấy cố gắng lắm."

"Sở thích cũng giống nhau. Tôi thích xem diễn, anh ấy yêu diễn."

"Hơn nữa, anh ấy hiểu rõ về trang điểm lắm. Ngài vịt xem thử cách trang điểm hôm nay của tôi đi, có phải đẹp hơn hôm qua không? Anh ấy dạy tôi đó ~"

Thiệu Liên nghiêng đầu đánh giá, ừm....hình như không khác gì nhau.

"Mấy thứ này lát nói, cô tên gì?"

"Chọn qua chọn lại một hồi, quyết định chọn Apple. Anh ấy nói anh ấy không thích sản phẩm trong nước, chỉ thích Âu Mỹ. Quá ngầu!"

Thiệu Liên: "Ồ, vậy sau này tôi sẽ gọi cô là Apple."

Không ngờ điện thoại lại được mô tả bằng từ "ngầu", đây chắc là thuật ngữ trong nghề ý chỉ hoạt động tốt nhỉ.

Đã học được.

Đi đôi với việc em gái quỷ tìm Dụ Tử Thực, bóng đèn của phòng Bùi Thâm hư liên tục, có sửa vẫn tiếp tục hư. Sau đó hắn mặc kệ, tối sang phòng Thiệu Liên ngủ.

Càng ngủ chung, Thiệu Liên càng cảm thấy bức tường ngăn cách mang tên chủng tộc giữa mình và Bùi Thâm ngày càng mờ đi. Hai người bây giờ có thể xem là bạn.

Còn Bùi Thâm, ngày nào đó sau khi dậy, hắn chủ động chuyển sang cái giường khác để ngủ.

Thiệu Liên: "Anh Bùi, tôi ngủ xấu lắm sao?"

"Cậu ngủ rất ngoan, đừng nghĩ nhiều."

"Vậy tại sao không ngủ chung?" Hai người đắm chung cái mền rất ấm, làm vịt rất thoải mái. Hồi còn nhỏ, cậu thích nhất là ngủ chung với Quý gà con và anh ngỗng.

"Khụ." Bùi Thâm ho nhẹ, rời mắt khỏi cậu trai đã nhường nửa giường cho mình: "Ngủ một mình giúp tôi tỉnh táo suy nghĩ về cảnh diễn sắp đến hơn."

"Được rồi."

Người tài giỏi cần tập cảnh diễn hôm sau trước khi đi ngủ.

Thiệu Liên cũng không muốn làm phiền hắn. Bỗng nhiên cậu hơi tò mò tình hình của em gái, à không, em Apple.

Mấy ngày im hơi lặng tiếng như vậy, chẳng lẽ hai người họ thật sự kết hôn trong giấc mơ?

Nhà mẹ đẻ cũng không thèm về.

Gần đây cậu cũng không thấy Dụ Tử Thực đâu. Nếu không phải khác trường quay thì cũng quay phim cả ngày lẫn đêm, bận tối mặt tối mày.

Nhưng ngày mai cậu có cảnh diễn chung với Dụ Tử Thực, đến lúc đó xem thử hai người họ đến đâu rồi.

Hôm sau, Bùi Thâm phải đến trường quay khác, chưa đến năm giờ sáng hắn đã dậy. Trước khi đi, hắn thuận tay chiên năm chiếc bánh trứng, sau đó đậy nắp để trong nồi.

Lúc hắn đi, Thiệu Liên vẫn còn ngủ. Gương mặt trắng nõn đắp chiếc mặt nạ vàng ấm áp, vừa mềm mại vừa ngoan, làm người ta chỉ muốn chọt một cái....

Đến khi trợ lý gọi đến, Bùi Thâm mới tỉnh hồn. Hắn có chút hốt hoảng cúp điện thoại, xông ra khỏi cửa.

Lúc đóng cửa vẫn không quên nhẹ tay.

...

Lần duy nhất Thiệu Liên và Dụ Tử Thực chỉ có duy nhất một cảnh đối mặt. Những cảnh khác cả hai chỉ xuất hiện trong cùng một khung hình, thậm chí còn không phải xuất hiện cùng một lúc. Bởi vì nhân vật phụ em họ của Dụ Tử Thực này là sĩ quan phụ tá quan trọng nhất của nam chính.

Cảnh này, họa sĩ và sĩ quan phụ tá hợp tác lừa gạt quân địch. Sĩ quan phụ tá gây chuyện, đập tranh của họa sĩ, cũng đánh họa sĩ một cái trước mặt tất cả mọi người.

Trong lúc làm quen với hoàn cảnh, Dụ Tử Thực nở nụ cười không mấy tốt đẹp đi hỏi, hỏi Thiệu Liên muốn đánh thật hay đánh giả.

Thân là vịt tinh da dày thịt béo, Thiệu Liên bảo đánh thật.

Dù sao sức của con người với cậu chỉ như cù lét.

Dụ Tử Thực nhếch môi: "Tôi sẽ thả lỏng."

Thiệu Liên không hiểu rõ gật đầu, sau khi lặng lẽ chào Apple một cái, thấy cô vẫn bình thường, Dụ Tử Thực cũng không có gì lạ mới yên tâm hơn.

Rất nhanh đã bắt đầu quay phim.

Sĩ quan phụ tá Dụ Tử Thực dùng từ ngữ chính nghĩa chửi họa sĩ là "Hán gian" "Tay sai" sau đó siết chặt nắm đấm dùng lực thật mạnh, đánh thẳng về phía Thiệu Liên. Cú đánh kia nhìn là biết dùng hết sức, làm đạo diễn vội vàng hô "cut".

Cùng lúc đó, Dụ Tử Thực nghe tay mình phát ra một tiếng "rắc" giòn giã. Ngay giây sau, cậu đã ôm tay ngồi xổm xuống --

"A ----- tay của tôi! Đau đau đau!"

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Thiệu Liên. Mặc cậu ta vẫn trắng nõn, cứ như người bị cả cú đấm vào mặt không phải cậu ta.

"Cậu có sao không." Bùi Thâm vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng lau mặt Thiệu Liên, thở gấp hỏi: "Có đau hay không, có cần đến bệnh viện khám không?"

"Hả? Sao anh Bùi đến đây?" Thiệu Liên sờ mặt mình để hắn yên tâm.

Nơi bàn tay chạm vào nhẵn bóng, nhưng bây giờ không phải lúc cho mấy cảm xúc kia. Thấy cậu thật sự không đau, hắn thở phào nhẹ nhõm, lúc nhìn thấy đòn kia từ xa, hắn đã sợ đến mức chạy vội đến.

"Đã quay xong cảnh buổi sáng, tôi đến xem cậu diễn thế nào."

Nói xong, hắn nhìn về phía Dụ Tử Thực đang ôm nắm đấm kêu la oai oái. Mặt hắn lạnh đến mức có thể đóng băng cả nước, đây không phải lần đầu hắn gặp chuyện đánh thật, nhưng đây là lần đầu hắn tức giận đến thế.

Bùi Thâm: "Đã đánh người mà còn than đau à?"

Giọng điệu đầy ý châm chọc.

Mặt đạo diễn cũng không đẹp hơn là bao. Ai nói cậu ấm này chuyên nghiệp, cứ yên tâm. Cậu ta sẽ không làm loạn trong đoàn làm phim đâu. Bình thường quậy cũng thôi đi, đang quay phim còn dám giở trò?

"Dụ Tử Thực, không diễn được thì đi nghỉ ngơi trước đi!"

Đệt, Dụ Tử Thực bực bội ôm bàn tay đau đớn của mình đi.

Mẹ nó mặt Thiệu Liên dày như bê tông cốt thép đấy.

Gặp quỷ rồi!

Em gái quỷ cắn ngón tay, xoắn xít nhìn Dụ Tử Thực và Thiệu Liên --

Làm sao đây, cô bị kẹp ở giữa, thế này khó quá!

Tại sao người cô yêu và ân nhân của cô không thể hòa bình với nhau vậy.

Ư ư ư ~

Sau đó, Dụ Tử Thực tuy tay đau nhưng do không muốn bị so sánh với Thiệu Liên nên đàng hoàng lại. Cậu ta không cố tình đấm mạnh nữa, thuận lợi đóng xong cảnh.

Nhưng mấy cảnh quay cùng Bùi Thâm sau đó của cậu ta không nhẹ nhàng đến thế. Cậu ta liên tục NG, sau đó bị Bùi Thâm châm chọc.

Buổi tối, Apple bay sang thay mặt Dụ Tử Thực xin lỗi Thiệu Liên.

Thiệu Liên tỏ vẻ không sao.

"Cô với cậu ta sao rồi."

Apple thở dài: "Haizzz, bước vào giai đoạn thấu hiểu rồi."

Thiệu Liên: ??? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play