Mọi người ngạc nhiên nhìn khung cảnh vừa rồi. Sự việc chỉ xảy qua chớp nhoáng trong vài phút mà cảm tưởng đó là một cơn chấn động không ngừng dừng lại.
Mạc Hồng Thy im lặng nhìn tôi rồi nhìn sang Bạch Yết Uyên chất vấn:
- Người có lỗi trong chuyện này là Bạch Yết Uyên. Cậu phải hỏi cô ta chứ không phải tôi.
Hai từ "cô ta" vang lên đủ để thấy chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Bạch Yết Uyên sững người, nước mắt thi nhau rơi xuống, lắc đầu nói:
- Tớ không biết chuyện gì xảy ra cả.
Ngọc Bích Dương nghe thấy câu trả lời này bỗng dưng phát điên lên nắm lấy cố áo lớp trưởng xốc cả người lớp trưởng lên:
- Mày đừng có nói mình như là người bị hại ở đây. Đồ đạo đức giả!
Cổ bị bóp mạnh đến ngạt thở, chân bị lơ lửng không điểm tựa làm cả người choáng váng. Bạch Yết Uyên khóc nấc lên, hai tay bấu chặt cổ tay Ngọc Bích Dương ra sức đẩy ra.
Tôi phát hoảng, ngay lập tức đấm thật mạnh vào bụng Ngọc Bích Dương.
Tôi chắc chắn đây là cú đấm đầu tiên tôi dành cho con gái.
Bị đấm thật mạnh, Ngọc Bích Dương ôm bụng ngã xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó không nói nên lời.
Còn lớp trưởng do bị ngạt thở nên tạm ngất đi.
Khi thấy cả người cô ấy bỗng dưng vô lực ngả vào người tôi, cảm xúc bao trùm tôi lúc ấy là sự sợ hãi.
Não tôi đau nhói, hình ảnh trước mắt nhoè đi, mờ mờ ảo ảo không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. Dường như trước mắt tôi được thay bằng khung cảnh khác mà tôi không nhớ rõ.
- Hắc Thu Phù, Hắc Thu Phù.. Cậu có nghe thấy tôi nói không?
- Hả? - Như vừa thoát ra khỏi mộng tôi ngớ người kêu lên một tiếng.
Hi Minh Du lo lắng nhìn khuôn mặt tôi:
- Tớ đã gọi xe cứu thương rồi. Cậu mau buông lớp trưởng ra để tớ cõng cô ấy ra xe.
Lúc này tôi mới phát giác được mình hiện tại như thế nào.
Hai cánh tay tôi ôm chặt người trong lòng mình, ánh mắt không tiêu cự nhìn vào nơi xa xăm. Không biết từ lúc nào trên khoé mắt tôi xuất hiện hai vệt nước mặt thi nhau chảy xuống không cách nào ngừng được.
Vội vã lau nước mắt, xóa bỏ dáng vẻ chật vật của mình, tôi khôi phục lại tinh thần bình tĩnh lúc trước bế Bạch Yết Uyên lên, quay sang nói với Hi Minh Du:
- Không cần. Cô ấy cũng nhẹ, tớ bế ra xe được.
"Pí po.."
Xe cứu thương đi, tiếng còi vang vọng lôi kéo sự chú ý của hàng xóm xung quanh. Mẹ Bạch Yết Uyên sau khi biết chuyện vội vàng đi theo chăm sóc, còn Ngọc Bích Dương do bố mẹ đi công tác không về ngay được nên Mạc Hồng Thy tạm thời lên xe với tư cách người thân.
Mọi chuyện quá ầm ĩ, cả lớp không tiện hỏi nhiều, mỗi người nhanh chóng nhà ai người nấy về. Dù vậy tôi vẫn biết rằng nguyên nhân dẫn đến việc sự việc lúc nãy sẽ là khúc mắc lớn trong lòng mỗi người.
Sau một lúc, khi mọi người giải tán hết, mình tôi trơ trọi trên con đường chiếu đầy ánh sáng đèn điện. Cái bóng đen sau lưng tôi in dài trên nền đường như cảm xúc của tôi lúc bấy giờ, mịt mù, tăm tối. Ánh sáng bé nhỏ trong thâm tâm tôi dường như sắp vụt tắt, thay vào đó là vẻ cô độc, băng lãnh, nguy hiểm đến đáng sợ.
Lúc nãy khi đưa cô ấy lên chiếc xe tang thương, nơi xảy ra nhiều cái chết đột tử bất ngờ không kịp nhắm mắt trên đường đến bệnh viện, tôi đã lưỡng lự không muốn để cô ấy đi. Tôi sợ. Đó là cảm xúc khó tả bất chợt đến chỉ có thể gói gọn trong một từ.
Tôi cũng ngạc nhiên với chính mình, một người vô tâm vô phế trong quá khứ kia nay còn đâu chứ. Bây giờ tôi mới chợt nhận ra từ khi có Bạch Yết Uyên cuộc sống xung quanh và ngay cả tôi cũng dần thấy đổi.
Thật trớ trêu!
Cũng may sau khi được bác sĩ chẩn đoán nhanh đây chỉ là do thiếu oxi tạm thời và stress mới dẫn đến biểu hiện ngất đột ngột này tôi mới buông cô ấy ra.
Nhìn lại hướng chiếc xe cứu thương vừa đi, tôi im lặng định thần lại cảm xúc hỗn loạn trong đầu mình nhanh chóng chuyển hướng về nhà.
Có vẻ xa xa tôi có một cuộc cãi vã xảy ra. Tuy đã cố gắng kiềm nén giọng lại nhưng tôi vẫn nghe thấp thoáng mấy từ lộn xộn đứt quãng "Anh.. em".
Dù vậy tôi cũng nhanh chóng không để ý đến cuộc cãi vã đó nữa. Bởi tâm trí tôi lúc bấy giờ đang cố gắng nghĩ cách giải quyết sự việc đột ngột phát sinh này.
Cái hộp rơi dưới chân Ngọc Bích Dương tôi cũng đã thấy thấp thoáng một số thứ trong khe hộp đó khi đấm vào bụng cô ta khiến chiếc hộp va đập mạnh vào chân giường.
Để chắc chắn với suy nghĩ của mình tôi đã quay lại xem và chắc chắn khẳng định này.
"Ai đó đã cố ý sắp đặt khiến mọi rắc rối đổ hết lên đầu Bạch Yết Uyên."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT