- Có chuyện gì vậy? - Bạch Yết Uyên cầm hộp y tế trên tay bước xuống cầu thang.
Tôi nhíu mày nhìn người đi bên cạnh cô ấy. Rõ ràng Ngọc Bích Dương phải đi cùng chứ, sao bây giờ lại thành Hi Minh Du.
Nhận ra ý nghĩ trong đầu tôi Hi Minh Du nói luôn:
- Lúc nãy đang quét dọn thì Ngọc Bích Dương đi ngang qua nhờ tôi phụ hộ. Hiện giờ chắc cậu ấy đang ở trong nhà vệ sinh giải quyết rồi.
Mạc Hồng Thi nghe vậy vội nói, trên khuôn mặt chứa đầy vẻ lo lắng:
- Chắc ăn đồ không quen nên mới bị vậy. Để tớ đi xem thử.
Nói xong, cô ta chạy ngay đi xem, cũng không để tâm đến tình hình rối răm hiện giờ nữa.
Hiện giờ tất cả mọi người đang xúm lại xung quanh Như An Thư. Cô ta khóc lóc, tiếng nấc nhỏ khe khẽ cứ vang lên không ngừng, nhìn rất chật vật.
Bạch Yết Uyên chạy ngay đến chỗ Như An Thư dìu cô ta ngồi vào ghế, ân cần hỏi han:
- Sao cậu lại khóc, có chuyện gì à?
Ánh mắt Như An Thư nhìn Bạch Yết Uyên có vài phần khó chịu nhưng rất nhanh thay vào đó là vẻ yếu đuối:
- Không sao đâu, chỉ là vết thương hơi đau thôi.
Tôi chẹp miệng nhìn thái độ bạch liên hoa của Như An Thư. Lẽ ra tôi định thêm mắm thêm muối mấy câu nữa để chỉnh chết cô ta, nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng kia của lớp trưởng chắc nên dừng lại thôi. Không cô ấy lại buồn phiền, sinh nhật lại xảy ra mấy loại chuyện xấu này thật đen đủi mà.
Đúng là ở lớp này toàn mấy đứa tạo nghiệp. Nhìn đã ngán ngẩm không muốn dính líu đến một chút nào cả.
- Đau. - Như An Thư nhíu mày nhìn bàn tay đang băng vết thương lại cho mình.
- Xin lỗi, tớ không cố ý. - Bạch Yết Uyên cúi đầu xin lỗi.
Như An Thư chuyển giọng:
- Nếu cậu không biết làm thì có thể nhờ người khác cũng được mà. Hi Minh Du cậu giúp tớ băng lại được không?
"Rắc"
Tôi giận dữ, không nhịn được bẻ gẫy cây bút trong túi áo mình.
Cô ta nghĩ mình là ai mà dám dùng thái độ đó chứ. Lại còn dùng vẻ chán ghét nhìn lớp trưởng nữa.
Muốn giả nai ve vãn trai thì nói thẳng luôn đi còn ở đấy bày vẻ "ta cao thượng quá" không trách móc là tốt rồi.
Hi Minh Du lưỡng lự nhìn vết thương trên tay bị băng nhăn nhúm đến thảm thương. Cậu ta lắc đầu thở dài bất đắc dĩ chuẩn bị lấy bông băng lại cho Như An Thư.
- Để tớ làm cho. - Tôi nói.
Dật miếng băng trên tay Hi Minh Du tôi dán thật mạnh lên tay Như An Thư khiến cô ta hét lên một tiếng.
Đang chuẩn bị nói thì tôi xiết dây băng lại cướp lời, nham hiểm nói:
- Tớ có nhiều năm kinh nghiệm đánh nhau bị thương nên cứ để tớ lo. Nếu thấy đau cứ nói với tớ một tiếng để tớ dán mạnh bịt kín vết thương lại nhé.
Như An Thư sợ hãi câm nín, ánh mắt ai oán nhìn tôi.
Cánh tay chỉ có một vết thương nhỏ bị tôi băng như người bị què.
Nhìn cái tay buộc chi chít dây cứu thương đến nỗi không cử động được, Như An Thư khóc ròng trong lòng.
Tôi phủi hai bàn tay, cười khúc khích tự hào về thành quả của mình.
"Rầm"
Bỗng nhiên có tiếng động mạnh từ trên nhà vang xuống. Lo lắng có trộm tất cả mọi người chạy lên xem.
Âm thanh kì lạ phát ra từ trong phòng Bạch Yết Uyên, đẩy cửa vào thì thấy có hai người ở trong phòng được trang trí mang đậm nét giản dị, ngăn nắp sạch sẽ nhưng đã bị vẻ lộn xộn dưới đất phá hỏng.
Mạc Hồng Thy cùng Ngọc Bích Dương đang đứng giữa phòng, dưới chân là một cái hộp to cùng vài vỉ thuốc dường như vừa bị ném xong.
Ngọc Bích Dương mặt đỏ bừng, mắt chứa đầy vẻ tức giận lao ngay đến ngay cạnh Bạch Yết Uyên.
"Bốp"
Cô ta ngang nhiên tát một cái thật mạnh vào mặt cô ấy, trên má in hằn đỏ hồng dấu năm ngón tay.
- Ngọc Bích Dương, cậu đang làm cái quái gì vậy hả?
Không để ý đến câu hỏi của tôi, Ngọc Bích Dương chuẩn bị tát một bạt tai nữa. Cánh tay chuẩn bị hạ xuống nhanh chóng đã bị tôi bắt lấy đẩy thật mạnh ra.
- Nếu bị chó cắn thì mau về nhà đi, đừng ở đây làm loạn. - Tôi tức giận hét lên.
Lúc nãy lớp trưởng bị đánh bất ngờ tôi không kịp bắt lấy đã vô cùng hối hận. Nếu cô ấy bị đánh lần nữa ngay trước mặt tôi, tôi chắc chắn sẽ không để cho cô ta toàn mạng trở về.
Ngọc Bích Dương bị đẩy mạnh được Mạc Hồng Thy phía sau lưng đỡ lấy.
Ôm thật chặt bạn mình, cô ta khóc nức nở.
Mạc Hồng Thy đằng đằng sát khí nhìn tôi nói:
- Nếu tôi không đỡ cậu ấy thì không biết sự việc sẽ ra sao. Hắc Thu Phù cậu thật quá quắt.
Tự dưng bị chửi thẳng mặt không kiêng nể, đã thế rõ ràng Ngọc Bích Dương sai trước lại còn mắng tôi.
Nhìn cảnh cô ấy ôm má lẳng lặng khóc không dám nói một câu oán trách, tôi tức giận chỉ thẳng mặt Ngọc Bích Dương cùng Mạc Hồng Thy:
- Tôi không cần biết cậu ta bị làm sao, điều cần nói ở đây là Ngọc Bích Dương tự dưng đánh lớp trưởng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT