[Zhihu] Nữ phụ thiên kim

Phần 2


1 năm


7.

Nam phụ?

Đây là nam phụ mà Trình Lâm vẫn luôn tâm niệm bấy lâu nay?

Tôi cảm thấy hình như có nhầm lẫn thì phải...

Quan hệ giữa tôi và Phong Từ Thư bắn đại bác còn không đến, đó cũng không phải là người mà tôi có thể tùy tiện kết giao.

Danh xưng “thiên tài” cũng chẳng phải là phóng đại, tuy còn trẻ nhưng cũng đã khiến cho nhiều lão làng trong giới kinh doanh phải nể mặt.

Trước đây khi gặp nhau, chúng tôi ngoại trừ chào hỏi như bình thường thì cũng chẳng còn gì để nói. Phong Từ Thư hơn tôi tám tuổi, vòng tròn quan hệ của hai chúng tôi về cơ bản là khác nhau.

Nhưng quan trọng là, tại sao anh ta lại ở trong nhà của chúng tôi?

Tôi muốn nghe xem Trình Lâm có biết gì không.

Kết quả là nội tâm cô ấy vang lên rất nhiều thứ âm thanh hỗn tạp, tôi phải căng cả cái lỗ tai lên mới có thể nghe rõ.

—— [Thật là đẹp trai, thật là đẹp trai, người đàn ông này gợi cảm quá.]

—— [Còn hấp dẫn hơn cái tên cặn bã Phong Diên chỉ được 3 giây kia!]

—— [Nữ chính mau nhìn hắn đi!]

—— [Tên côn đồ trong lớp âu phục, người đàn ông mặt lạnh chỉ vì một đóa hoa mà khom lưng, quyết không động lòng với một bông hoa nào khác, không thể được, không thể được.]

—— [Bạn cùng phòng của tôi chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là trước khi ch.ết được thấy 2 người trở thành một đôi.]

—— [Bạn cùng phòng là một thổ cẩu, tôi cũng vậy.]

—— [Gâu gâu gâu!]

(*thổ cẩu: từ gốc là 土狗, theo mình tra mạng thì có nghĩa là người cố chấp.)

Đấy thấy chưa, toàn là mấy lời nhảm nhí.

Tôi đang định không từ mà biệt thì bỗng thấy anh trai lại gần chỗ Phong Từ Thư, lúc này tôi mới nhớ ra 2 người họ bằng tuổi.

“Anh Từ.” Anh trai và Phong Từ Thư học chung một trường cấp ba “Lần trước gặp nhau ở Chile cậu còn bảo là muốn đến nhà tôi chơi, tôi cứ tưởng phải đợi một thời gian nữa chứ, không ngờ gặp lại nhau sớm như vậy."

Không biết vì sao, tôi cảm thấy Phong Từ Thư nhìn anh trai bằng ánh mắt lạnh lùng.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Phong Từ Thư nhìn ai mà chả lạnh lùng.

Anh uể oải đáp lời "Ồ, trước nghe cậu nói ở Chile có cửa hàng socola rất ngon, nhưng tôi lỡ mua nhiều quá nên muốn mang một ít qua đây, ai mà biết…"

Ánh mắt của Phong Từ Thư dừng lại trên người tôi một lúc.

"Cô gái nhỏ không có socola lại khóc thương tâm như vậy."

Tôi lập tức ngẩn người.

Lúc này mới cảm thấy xấu hổ, vừa nãy tôi thất thố rơi lệ, tất cả đều bị người ta nhìn thấy hết rồi.

Thôi tạm biệt, tôi không còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa.

Trình Lâm ở bên cạnh đã không còn phát ra tiếng người, toàn bộ đều là tiếng chó.

Tôi cũng sợ chỉ lát nữa thôi mình sẽ nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

“Cám ơn chú nhỏ.” Tôi nở một nụ cười lịch sự “Chỉ là bây giờ tôi phải đi học rồi, lúc về nhất định sẽ thưởng thức mấy viên chocolate kia, tạm thời không quấy rầy anh nữa, tạm biệt."

Nói xong thì xoay người muốn chạy.

Nhưng bỗng nhiên Phong Từ Thư ở đằng sau gọi tôi lại.

"Cô và Phong Diên học cùng trường? Đại học A phải không?"

Tôi quay đầu và đáp một tiếng "Phải."

Anh lập tức đứng dậy "Trùng hợp đi ngang qua, cho cô đi nhờ."

Tôi bị dọa cho giật mình, vội vã xua tay "Không cần phiền phức như vậy, trong nhà có tài xế rồi."

Nhưng Trình Lâm vừa nghe lời này thì nóng nảy.

“Chị còn chưa biết sao, chú Lưu hứa với em lát nữa đưa em đến trung tâm thương mại mà.” Cô ấy có vẻ không hài lòng, bĩu môi nói “Chú ấy không chở chị đi được đâu.”

Chú Lưu là tài xế ở nhà tôi.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng chó trong lòng Trình Lâm ngay lập tức biến thành một tiếng cổ vũ cuồng nhiệt.

—— [Nam phụ phải cố lên!]
—— [Cho dù nữ chính có lên xe buýt, tôi cũng phải kéo cô ấy xuống rồi nhét vào xe của anh.]
—— [Tôi sẽ nuốt luôn chìa khóa xe.]
—— [Còn lâu mới mở ra được.]

Tôi:...

Nhưng hôm nay cô ấy đã làm tôi rất cảm động, tôi hy vọng có thể làm gì đó khiến Trình Lâm vui vẻ một chút.

Tôi nhìn Phong Từ Thư "Vậy đành làm phiền chú nhỏ rồi, có làm chậm trễ công việc của anh không?"

Anh cầm lấy áo khoác âu phục, trên mặt không có cảm xúc gì.
"Sẽ không."

Tôi đi theo Phong Từ Thư, đằng sau là tiếng lòng của Trình Lâm đang dần dần biến thành tiếng chó.

8.

Phong Từ Thư vừa mở cửa xe cho tôi.

Tôi cảm thấy như tương lai đang hiện ra trước mắt.

Nói cho cùng, với khả năng và tốc độ như hiện tại, sau này Phong Từ Thư chắc chắn sẽ còn thành công hơn trong lĩnh vực của anh ấy.

Có lẽ nhiều năm sau, mấy đứa cháu trai cháu gái sẽ vây quanh nghe tôi kể chuyện.

"Khi bà còn trẻ, Phong Từ Thư đã mở cửa xe cho bà.
"Bà cũng gọi ông ấy là chú nhỏ.
"Phải, ông ấy là người quen của bà."

Rồi cháu tôi sẽ hồn nhiên hỏi lại:

"Bà nội, người giàu có như ông ấy sao có thể quen biết một người nghèo như bà ạ?"

Tâm trí tôi dường như bay đi đâu mất.

Vẫn là Phong Từ Thư lên tiếng cắt ngang dòng tưởng tượng của tôi.

“Nghe nhạc không?” Anh hỏi.

Đúng rồi nhỉ, nếu không có nhạc thì cả tôi và anh đều sẽ lúng túng trong bầu không khí xa lạ như thế này.

“Được.” Tôi gật đầu.

"Cô muốn nghe gì?"

Tôi thản nhiên nói “Một Món Mặn, Một Món Chay”.

Phong Từ Thư dừng lại một lúc, không nói lời nào, nhưng tiếng nhạc "Một Món Mặn, Một Món Chay" của Mao Bất Dịch đã vang lên trên dàn loa nổi.

Tôi thấy ngón tay Phong Từ Thư gõ gõ trên vô lăng, giống như đang có chút bồn chồn.

Tôi lặng lẽ lắng nghe bài hát.

Một lúc sau, Phong Từ Thư đột nhiên hỏi "Cô thích Phong Diên nhiều đến thế sao?"

Hả?

Hóa ra người thành công cũng thích buôn chuyện?

Nghiêm túc mà nói thì tôi thích Phong Diên là thật, tôi không phủ nhận chuyện này.

Từ khi còn nhỏ, tôi đã biết rằng anh ta sẽ là chồng tương lai của tôi, tôi thích anh ta cũng là bình thường.

Nhưng dùng từ “thích nhiều đến thế sao” thì có lẽ hơi quá.

Nhưng mà 2 người họ dù sao là người nhà, tôi cũng nên lựa lời mà nói để đỡ mất lòng đôi bên. Nên nói gì thì người lớn trong nhà thích nghe nhỉ?

Tôi đang vắt óc suy nghĩ nên trả lời như thế nào, bỗng Phong Từ Thư thở nhẹ một hơi.

"Mà thôi."

Anh đột nhiên mất hứng thú buôn chuyện.

Tôi bội phục sát đất, đây có lẽ là nhiều năm tu luyện thành tài, ngay cả niềm vui buôn chuyện mà còn bỏ được, vậy thì trên đời này có thứ gì dụ dỗ anh được nữa.

Nhưng mà không khí trong xe yên lặng đến nỗi khiến cho tôi lạnh cả người.

Có lẽ là vì cảm giác lạnh lùng làm cho tỉnh táo, tôi mới nhớ ra những gì Trình Lâm vừa nói: Trên đời này, không có nhiều thứ đáng để cô phải nhẫn nhịn đâu.

Đúng thế, tự nhiên lại suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Hôn sự của tôi và Phong Diên trước sau gì cũng bị hủy, tại sao tôi còn phải lo lắng lời nói của mình làm mất lòng người thân của anh ta?

“Không thích lắm.” Tôi thành thật trả lời "Tôi cũng chỉ thích tướng mạo và suy nghĩ của anh ta, không có ý nghĩ sâu xa gì hơn cả."

Phong Từ Thư đột nhiên phanh gấp lại.

Tôi giật mình, không lẽ tôi nói sai điều gì sao?

Phong Từ Thư ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hơi xấu hổ.

"Có con chim bay ngang qua." Anh giải thích.

Chắc là do tôi gặp ảo giác, tôi nhìn thấy khóe miệng Phong Từ Thư hơi cong lên, chuyện này quả thực đã khiến cho tôi sợ hãi, sao Phong Từ Thư đột nhiên lại cười với tôi.

“Làm chim cũng tốt thật.” Tôi bắt đầu lải nhải “Có thể tự do theo ý mình muốn, không phải sống theo những gì người khác đã đặt ra.”

Lần này tôi có thể thấy rõ ràng khóe miệng của Phong Từ Thư đã nhếch lên một chút.

Anh ấy quả thực đã cười, Phong Từ Thư không phải là AI.

“Phong Diên…” Phong Từ Thư lại vỗ vào vô lăng “Vẻ ngoài và đầu óc của nó cũng khá được.”

Đây là lời khen từ người lớn trong nhà.

Rồi anh lại tiếp tục nói "Nhưng mà có nhiều người còn tốt hơn nó nữa."

Thật là một gia đình khiêm tốn, đúng là khiến cho tôi phải ngả mũ bội phục.

Tôi đáp lời “Lời của chú nhỏ đã dạy cho tôi nhiều lời hay ý đẹp. Nếu tôi được theo anh học hỏi thì tốt quá."

Phong Từ Thư giống như là bị ngạt thở, trên mặt toàn là vẻ bất lực không nói nên lời.

9.

Phong Từ Thư thật ra cũng không khó gần giống như người ta hay nói, ngược lại tôi còn thấy anh rất dễ làm thân.

Dọc đường đến trường, tôi và anh cứ nói chuyện không ngớt.

Tôi vừa xuống xe thì thấy Phong Từ Thư cũng mở cửa xe bước ra ngoài.

Thấy tôi nhìn sang, Phong Từ Thư giơ hộp thuốc lá trong tay lên.
"Hút thuốc."

Anh dựa vào thành xe, nghiêng đầu châm một điếu thuốc, làn khói trắng từ từ trôi, tôi nhìn thấy anh khẽ nheo đôi mắt.

Trong đầu tôi lại hiện lên mấy câu nói của Trình Lâm.

"Tên côn đồ trong lớp âu phục, người đàn ông mặt lạnh."
"Nhưng vẫn rất gợi cảm."

Giờ tôi mới nhận ra lời của Trình Lâm cũng cực kỳ hợp lý.

Thấy tôi còn chưa đi, Phong Từ Thư đã bắt đầu lên tiếng đuổi người “Mau vào đi.”

"Chú nhỏ." Tôi chân thành khen ngợi "Anh hút thuốc nhìn rất đẹp trai."

Anh lập tức ngẩn người, tôi lại chuyển sang đề tài khác.

"Nhưng đừng hút thuốc nhiều quá, dù không hút thuốc thì anh vẫn đẹp trai."

Tôi thật lòng hy vọng chú nhỏ sẽ khỏe mạnh, những người đàn ông tốt như anh ấy nên có được cuộc sống vui vẻ bình an.

Phong Từ Thư chăm chú nhìn tôi đến nỗi quên cả đưa điếu thuốc trên tay vào miệng, làn khói trước mắt đã dày thêm một chút, trong mắt anh như hiện ra một loại cảm xúc rất khó tả.

“Ương Ương.” Anh dập tắt điếu thuốc.

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra rằng anh ấy đang gọi tôi.

“Tôi có thể gọi cô như vậy không?” Phong Từ Thư hỏi.

Cảm động quá, đúng là tình yêu thương vô bờ bến của những người lớn tuổi đối với con cháu trong nhà "Chú nhỏ nghĩ được là được."

Khuôn mặt nghiêm nghị của anh bất ngờ dịu đi một chút.

“Hẹn gặp lại, Ương Ương.” Phong Từ Thư nói.

Tôi vẫy tay và cười "Tạm biệt chú nhỏ."

Sau khi đi được vài bước, một giọng nói quen thuộc lại vang lên trong tâm trí tôi.

—— [Tức quá đi mất.]

—— [Bọn họ đang nói cái gì ấy nhỉ, huhu muốn biết quá.]

—— [Ông trời ơi, tín nữ xin nguyện đổi 10 năm tuổi thọ của bạn trai cũ, muốn mượn cái lỗ tai của ngài để nghe một chút.]

—— [Đảm bảo sẽ trả lại…]

—— [Huhuhu mình còn bảo chú Lưu chạy xe nhanh lên, cuối cùng lại chẳng nghe được cái gì.]

—— [Nhưng mà nam phụ lái xe chậm ch.ết đi được, làm mình ngồi đây đợi muốn tê cả cái chân.]

—— [Mà thôi mặc kệ!]

—— [Chắc chắn là do hắn cố ý, khà khà khà khà!]

Giọng nói này, điệu cười này, ngoài Trình Lâm ra thì còn ai vào đây nữa?

Tôi nhìn quanh tìm kiếm nửa ngày, mãi mới nhìn thấy cô ấy đang trốn trong bụi cây, hai cánh tay còn cầm cành cây che mặt để ngụy trang.

Haha, ngốc ch.ết đi được.

Tôi giả vờ như không nhìn thấy rồi tiếp tục đi vào trường.

Trước mặt tôi bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông, hóa ra là người là mấy hôm nay tôi chưa gặp mặt.

Phong Diên cũng nhìn thấy tôi, chúng tôi đối diện bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này tôi mới chợt nhớ ra, “Một Món Mặn, Một Món Chay” là bài hát yêu thích của Phong Diên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play