Được tẩm bổ liên tiếp mấy ngày, sắc mặt của Mễ Dương còn hồng hào hơn cả khi trước nữa.

Bạch Lạc Xuyên vẫn luôn chăm sóc cậu thật tỉ mỉ, đến khi thấy cậu hoàn toàn không có việc gì, Bạch Lạc Xuyên mới dắt cậu đi dạo một chút trong nhà cũ. Ngôi nhà có ba cổng ra vào này chiếm diện tích rất lớn, trong sân sau còn được xây một cái sân khấu kịch, có điều do bị bỏ hoang quá lâu nên nó đã biến thành nơi để hóng mát, tuy nhiên không có ai có ý kiến gì về việc này cả. Cách sân khấu kịch không xa chính là chuồng ngựa rộng lớn, bên trong chỉ có một mình chú ngựa con màu đen Ô Nhạc sinh sống thôi, ông cụ Bạch rất thiên vị nó, cho nên từ ăn đến ở của nó đều là tốt nhất.

Đặc biệt lần này chú ngựa con màu đen còn lập công lớn vì đã giúp đỡ cứu người, lúc ấy tình hình của Phù Kỳ Sinh cực kỳ nguy cấp, Ô Nhạc bị gỡ bỏ yên ngựa, trên lưng chỉ gắn một chiếc khung cấp cứu đơn sơ mà thôi, chờ tới lúc xuống núi bọn họ mới phát hiện trên lưng nó bị cọ tróc da hết một mảng nhỏ, ấy thế mà suốt đường đi nó cũng chỉ vẫy vẫy cái đuôi, dịu ngoan nghe lệnh, hoàn toàn không tỏ ra cáu giận gì cả.

Hiện giờ miệng vết thương đó đã lành lại nhờ bôi thuốc, nhưng Bạch Lạc Xuyên vẫn rất xót chú ngựa con, cho nên chưa muốn gắn lại yên ngựa lên lưng nó, làm nó nghỉ ngơi thêm mấy ngày.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play