Bạch Lạc Xuyên dẫn cậu đi gặp ông cụ Bạch trước, Mễ Dương chỉ đứng ở cửa chào ông ấy. Ông cụ Bạch đang ngồi trong phòng sách chơi sa bàn, trong phòng sách vốn rất cổ kính, cho nên việc đặt một cái sa bàn trên chiếc bàn gỗ đàn to rộng thế kia trông rất chi là lạc quẻ, có điều ông cụ lại chẳng buồn để ý, chỉ vẫy tay bảo hai đứa nhỏ sang đó để nhìn kỹ, sau đó mới cười nói: “Dương Dương, sao mới chưa gặp không bao lâu mà cháu đã lạ ông rồi?”

Mễ Dương lắc đầu, trên người cậu còn để tang, tuy trẻ con thì không đến mức khắt khe về chuyện sang nhà người khác chơi, nhưng ông cụ Bạch là người lớn tuổi, có vài người già rất kiêng kị chuyện này.

Ông cụ Bạch cũng nhìn thấy dải lụa đen trên cánh tay cậu, thế là ông ấy nói: “Không sao, năm đó ông còn bò ra từ núi thây biển máu kia mà, không kiêng kị mấy cái này đâu.”

Ông ấy gọi Mễ Dương lại gần rồi hỏi thăm tình hình trong nhà cậu, Mễ Dương đều trả lời hết, ông cụ Bạch than thở một tiếng, sau đó kéo ngăn kéo của chiếc bàn gỗ đàn dày nặng ra, lấy hai chiếc hộp nhung dài cho cậu và Bạch Lạc Xuyên mỗi người một cái, nói: “Hai đứa cầm rồi tự đi chơi nhé, Lạc Xuyên phải chăm em cho tốt đấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play