Lúc Mễ Dương bước vào bậc thềm cửa gỗ, thứ hiện lên trong đầu cậu lúc đó là căn nhà cũ nhiều năm sau đó, cậu ở bên nhìn nó, so sánh nó với những thứ trong trí nhớ của mình. Ngoại trừ nước sơn vừa cũ vừamới, nó thực sự không thay đổi chút nào. Ở đại sảnh đặt bàn bát tiên, trên tường dán bức tranh hạc trắng mừng thọ, còn có chiếc ghế bành ông nội thường ngồi...
Sau khi bước vào, Mễ Trạch Hải vừa mở rèm cửa đã nghe thấy tiếng ho khan xen lẫn với giọng nói dịu dàng của bà cụ: "Ông kêu tụi nhỏ về làm gì, Dương Dương cũng về sao? Mau nói tụi nhỏ về đi, cẩn thận bị lây bệnh..." Nói xong lại ho khan.
Mễ Hồng đang ngồi ở mép giường gỗ, bên cạnh là bát thuốc ông ấy vừa bưng tới, còn có một mảnh giấy gói kẹo đã bóc - cũng chính là loại kẹo lúc nãy ông ấy đưa cho Mễ Dương. Mễ Hồng đang nhỏ giọng khuyên bà cụ vài câu, lúc này bà cụ mới gật đầu đồng ý, nói: "Được rồi, chúng ta đi gặp chúng đi, đúng lúc tôi cũng có đồ cho thằng bé."
Dáng người Mễ Dương thấp, sau khi bước vào, đầu tiên cậu ngẩng đầu nhìn bà nội nằm trên giường gỗ, sau đó cậu nhìn cây đàn ba dây đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường của bà ấy, cậu đã nhìn thấy cây đàn này rất nhiều lần, mỗi lần Mễ Trạch Hải đưa cậu về căn nhà cũ thăm Mễ Hồng, cậu đều có thể nhìn thấy nó, sau bao nhiêu năm vẫn đặt ở vị trí ban đầu, Mễ Dương từ trước đến nay chưa từng thấy ông nội sử dụng, đàn ba dây treo ở đó mục luôn rồi, đến lúc chết Mễ Hồng cũng không cho ai gỡ xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT