Sáng sớm hôm sau Bạch Lạc Xuyên đã tỉnh, vô cùng mong đợi chờ Mễ Dương lấy ra hai quyển sách bìa cứng nặng nề, chờ nhìn quyển “Bàn luận về kiểu chữ cổ” ngày hôm qua.
Sau khi Mễ Dương dọn dẹp sạch sẽ rồi mới lấy từ trong túi ra tờ giấy thấm hôm qua bỏ vào trong túi, hơi sửa sang lại một chút rồi mới lấy ra quan sát. Các góc của cuốn sách cũ từ ba mươi năm trước này đã được đè cho phẳng, những chỗ hôm qua dùng keo sửa lại giờ cũng rất chắc chắn. Bởi vì dùng giấy làm từ bột rơm trộn với keo nước làm từ hồ dán dán từng lớp lên nhau, cho nên có màu giống như nước sữa, nhìn qua sẽ "sạch sẽ" hơn một chút. Nhưng sử dụng giấy ngâm qua hồng trà, màu sắc sẽ hơi ngả vàng, nhìn qua không thấy giống như mới.
Nó an tĩnh nằm trên tay Mễ Dương, nhìn vô cùng tự nhiên, các trang sách bị rời ra cũng đã được dán lại, "sách bệnh" đã được chữa trị, bây giờ nhìn qua giống như một quyển sách cấp tám cũ kỹ bình thường.