Trình Thanh dẫn bà cụ Trình về nhà, vừa đi vừa chỉ xung quanh: “Mẹ nhìn này, đây là quán cơm, đi thêm một đoạn nữa thì là một công viên nhỏ, bên trong đó còn có hòn non bộ cơ. Sau đó đi qua đường xe chạy thì tới nhà trẻ của Dương Dương rồi đó ạ.”

Bà cụ Trình hỏi: “Lớn như thế kia liệu có an toàn không?”

Trình Thanh cười nói: “An toàn lắm ạ, mỗi cửa trạm gác đều có chiến sĩ trực ở đó. Hơn nữa ngày nào con cũng đưa đón Dương Dương mà, mẹ không cần phải lo lắng đâu ạ. Hơn nữa Dương Dương thông minh lắm. Đi học nhà trẻ tận ba năm rồi mà chưa từng đi lạc theo ai bao giờ đâu ạ. Hôm nay nghe mẹ nói như thế con còn tưởng là nghe lầm rồi cơ. Ai nhờ thằng bé nhìn thấy mẹ… Ở nhà cũng chưa cho nhóc ấy thấy hình mẹ lần nào. Lại còn nhận ra được cả bà ngoại nữa.”

Bà cụ Trình cười tươi như hoa, không nhịn được mà cứ xoa xoa mặt của Mễ Dương, lại dắt tay cậu, nói: “Ngoan nhé, bà ngoại mang cho con nhiều đồ ăn ngon lắm, về đến nhà rồi cho con ăn nhé.”

Trình Thanh cố ý nói: “Mẹ, mẹ chỉ nhớ cháu trai thôi, con thì sao?”
Bà cục Trình vui vẻ: “Con cũng làm mẹ người ta rồi, sao lại còn tranh giành với đứa con nít thế này?”

Trình Thanh cười nói: “Thế thì cũng phải xem xem người trước mặt là ai nữa nha. Mẹ ruột của con tới, con còn không được tranh sao ạ?”

Bà cụ Trình nói: “Được, được, cả hai người ai mẹ cũng quý cũng chiều.”

Về đến nhà, Trình Thanh tìm bộ quần áo cho bà cụ Trình thay, nhanh nhảu giặt luôn bộ đồ của bà, vừa luôn tay làm việc nhà vừa nói chuyện phiếm với bà cụ. Bà cụ muốn giúp đỡ cô ấy ít việc thì cũng bị Trình Thanh đẩy sang một bên, cô ấy nói với bà: “Mẹ cứ chơi với Dương Dương đi, cho thằng bé xem mấy món đồ mẹ mang tới ấy.”

Mễ Dương liền dắt tay bà ngoại để bà ngồi lên chiếc ghế salon mềm mại trong nhà, vỗ vỗ tay vịn nói: “Bà ngoại nhìn này, cái này bằng tiền lương tiết kiệm cả năm của bố con đó. Bà ngồi thử mà xem, ghế salon này mềm mại lắm, cái này còn có thể vén lên, bên dưới có thể để được đồ vào trong. Sách của bố con để hết ở trong này đó ạ.”
Mễ Trạch Hải thi đỗ trường quân đội xong cũng không chịu vứt đống sách kia đi, nhất là quyển lý luận quân sự bằng bìa da màu đỏ cứng rắn kia, bọc lại như là bọc của quý. Nhà cũng chẳng có mấy đồ. Nơi duy nhất có thể cất đồ cũng chỉ có mỗi chỗ này, để bên trong rất là tốt.

Bà cụ Trình ngồi trên ghế salon, nhìn bạn nhỏ Mễ Dương cứ như là người lớn lật đật đi rót nước cho mình. Tầm mắt không nhịn được mà quan sát cậu nhóc cầm khay trà đặt lên bàn uống trà nho nhỏ được sơn đen, đã lau sáng bóng. Nhưng vì đã dùng thời gian dài nên bốn cái chân của bàn uống trà đều loang lổ vết tróc sơn, lộ ra màu gỗ bên trong.

Bà cụ Trình vừa uống nước, vừa không nhịn được mà nhìn chằm chằm.

Trình Thanh lau tay đi tới, thấy tầm mắt mẹ cứ nhìn chằm chằm vào bàn trà liền nói: “Mẹ, nói ra thì mẹ đừng cười con chứ cái bàn trà nhỏ cũ kỹ này là bố của Mễ Dương đổi được ở chợ đồ cũ, dùng tạm mấy năm. Mễ Dương sắp học tiểu học luôn rồi, chi phí phát sinh thêm cũng nhiều nên tụi con muốn tiết kiệm chút tiền ấy mà.”

Bà Trình nghe mà đau hết cả lòng, bà thở dài rồi nói: “Vốn tưởng nhà con là ổn định nhất, giờ so con với mấy đứa em con thì chúng nó còn đầy đủ hơn con nhiều. Hồi Trình Xuân kết hôn còn có cái máy giặt. Con còn phải giặt quần áo bằng tay.”

Trình Thanh cười nói: “Không sao đâu mẹ ơi. Giặt tay còn sạch hơn nhiều mà.”

Bà cụ Trình xoa đầu cô con gái lớn, mắt ầng ậc nước. Trình Thanh còn an ủi ngược lại bà: “Người ta đều là quân nhân nghèo. Nếu đã chọn lấy quân nhân thì chẳng mong cuộc sống làm phu nhân sang quý. Bây giờ, bố của Mễ Dương đã được thăng cấp. Chờ sau này lý lịch tốt hơn thì đổi sang nghề nhẹ nhàng hơn.”

Bà cụ Trình gật đầu nói: “Nếu các con đã có hoạch định cả rồi thì tốt. Cần giúp chuyện gì thì cứ mở miệng. Chỗ mẹ có chút tiền, nếu cần dùng thì con cứ cầm lấy trước đi.”

Trình Thanh lắc đầu: “Không cần đâu ạ, chỗ con vẫn còn chút tiền. Mẹ không cần để ý đâu.”

Mấy năm nay tiền lương của quân nhân không quá cao. Trình Thanh chỉ là người thân tòng quân. Tuy nói có công việc đàng hoàng đâu vào đấy nhưng cũng chỉ là y tá trong bệnh viện. Mới công tác có một tới hai năm, mức lương chỉ eo hẹp trong khoảng một trăm nhân dân tệ. Nói là tiết kiệm thì quả thực là tiết kiệm từng chân răng kẽ tóc để cả nhà có cái ăn cái mặc.

Bà cụ Trình hỏi tiếp: “Thế giờ con còn làm trong bệnh viện chứ?”

Trình Thanh nói: “Dạ đúng, sắp thi y tá rồi ạ. Mấy tháng nữa là thi rồi, giờ con đang học để chuẩn bị dần dần.”

Bà cụ Trình vội vàng nói: “Vậy chuyện trong nhà con đừng quan tâm tới nữa. Mấy nay mẹ ở đây rồi thì con cứ đọc sách ôn tập đi, chuyện nhà để mẹ làm cho.”

Mễ Dương cũng nhớ mùi vị đồ ăn bà làm, cạ cạ vào lòng bà ngoại: “Bà ngoại ơi, con muốn ăn món… trên tivi có chiếu món kho gì đó ngọt ngọt đắng đắng, cái loại mà cần có thật nhiều đường ấy ạ.” Cậu nói ngắt nửa câu, suýt chút nữa là nói lỡ miệng rồi.

Bà cụ Trình ôm cậu cái, cười ha hả: “Được thôi.”

Đến tối, Mễ Trạch Hải quay lại, trên bàn đã bày đủ loại đồ ăn, đều là món ăn dân dã cả. Bà cụ Trình còn cố tình mang theo cả thỏ rừng và gà nguyên con nữa, có thể coi là món ăn đặc sắc của trấn Sơn Hải. Đấy chính là để cả thỏ và gà vào trong cùng một nồi, nấu chín hết lên cùng với một loại nước dùng đặc biệt, mùi vị mới đặc biệt. Mễ Dương cũng thích ăn món này, món này thơm ơi là thơm. Một mình Mễ Dương gặm đùi gà, miệng nhỏ nhắn bóng loáng toàn mỡ.

Bà cụ Trình cắt nửa con gà, nửa con thỏ, bỏ vào trong hộp rồi hỏi: “Con có muốn mang qua cho nhà họ Bạch một ít không?”

Trình Thanh có hơi do dự, Mễ Dương đã ăn xong hết cả rồi, thoải mái nhận lấy rồi nói: “Bà ngoại, con ăn no rồi, con mang đi cho!”

Mễ Dương bê cái mâm đi thẳng tới nhà Bạch Lạc Xuyên, gõ cửa nhà xong thì người bảo mẫu đi ra mở cửa, thấy cậu nhóc đã thay dép đi trong nhà xong xuôi rồi còn cười nói: “Dương Dương tới đấy à? Tối nay có ăn cơm ở bên này không?”

Mễ Dương lắc đầu nói: “Con ăn rồi ạ. Dì ơi, cái này là bà ngoại con mang từ quê lên…”

Cậu còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng bước chân chạy từ trên tầng xuống, bóng người Bạch Lạc Xuyên chẳng mấy chốc đã xuất hiện, giọng nói còn tới nhanh hơn người, vô cùng vui vẻ mà vang lên: “Mễ Dương, tớ biết ngay là thể nào tối cậu cũng đến chơi với tớ mà!”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông già cả vang lên sau đó, nhưng cũng có thể nghe được sự cưng chiều bên trong: “Chậm lại chút nào, Lạc Xuyên ơi, đi cầu thang chậm lại một chút nào con ơi.”

Bạch Lạc Xuyên lại chẳng thèm để ý, cứ bước một phát là qua hai ba bậc thang, xông đến đằng trước muốn ôm lấy Mễ Dương, dọa Mễ Dương bê cái mầm càng cao hơn: “Đừng, có dầu đấy.”
Lúc này Bạch Lạc Xuyên mới dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn cái mâm mà Mễ Dương đang bê, vô cùng hiếu kỳ mà hỏi: “Đây là cái gì thế?”

Mễ Dương nói: “Phá lấu bà ngoại tớ làm đấy, thỏ với gà.”

Ông cụ Bạch đi theo sau nghe thấy, chóp mũi hơi giật giật hỏi: “Ai nha, mùi này quen quen, Mễ Dương, đây là đồ của trấn Sơn Hải đúng không?”

Bình thường Mễ Dương không có nhiều cơ hội gặp ông cụ, nhưng mỗi tháng cũng có thể gặp từ một tới hai lần, cũng không xa lạ gì với ông, cậu gật đầu nói: “Vâng thưa ông, cha mẹ con bảo con mang tới cho bên mình nếm thử ạ.”

Ông cụ Bạch vui lắm, ngoắc ngón tay gọi cậu tới. Bảo mẫu thấy thế thì nhanh tay cầm lấy đôi đũa để ông cụ với cậu chủ nhỏ ăn trước. Đây là lần đầu tiên Bạch Lạc Xuyên nhìn thấy thỏ, nhìn miếng thịt đen thùi lùi thì không dám động vào, chỉ dám kẹp miếng cánh gà để ăn.

Ông cụ Bạch không chú trọng nhiều như bé, rửa sạch tay rồi xé chân thỏ ra ăn, ăn được một miếng thì liên tục tán dương: “Chính là cái mùi vị này, đã lâu lắm rồi ông không được ăn lại, chỉ là có hơi mặn… Tiểu Ngô đâu, đi xới cho tôi chén cơm nào!”

Bảo mẫu nghe thấy thế thì vội vã đi xới cơm, không chỉ mang lên hai chén cơm mà còn thân thiết cầm thêm ly nước.

Bạch Lạc Xuyên ăn được hai ba miếng, ăn cũng chẳng nhiều, học ông nội xé thịt ra muốn đút cho Mễ Dương, Mễ Dương lắc đầu nói: “Tớ ăn ở nhà rồi, ăn hết cả cái chân gà cơ. Cái này còn cố ý làm mặn, nếu thấy mặn quá thì uống ngụm nước nhé.”

Đến lúc này Bạch Lạc Xuyên mới tự ăn, ăn được thêm hai miếng thì bảo Mễ Dương đi rót nước cho mình.

Mễ Dương tính tình tốt, rót nước rồi lại cầm khăn giấy, cúi đầu nhìn thì đúng như dự đoán, cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch lại bắt đầu đung đưa cái chân nhỏ đến là vui vẻ.

Ông cụ Bạch vóc người cao lớn, người đàn ông phương bắc cao hơn một mét tám, cho dù đã lớn tuổi nhưng cũng rất hay làm dáng, nhưng mà hai ba phát đã ăn sạch sẽ một cái chân thỏ, ăn mấy miếng cơm to đùng, lại xé miếng thịt gà, vừa ăn vừa nói: “Chất thịt không giống gà công nghiệp lắm, ăn ngon thật đấy.”

Mễ Dương nói: “Bà con bảo là đàn gà đồi mà bà nuôi thả trên núi, nhà con còn có một vườn cây ăn trái, nuôi nhiều lắm. Nếu ông thích thì lần sau có thể ghé sang nhà con.”

Ông cụ Bạch cười nói: “Ý kiến này cũng hay đấy, chờ ông có cơ hội thì nhất định sẽ đến nhà Dương Dương đánh chén nhé.”

Mễ Dương vui vẻ nói: “Vậy thì con chắc chắn sẽ bảo bà ngoại cho ít muối lại ạ.”

Ông cụ Bạch cười vui vẻ.

Bạch Lạc Xuyên ngồi ở bên hơi nhíu mày, ngồi nhích lại gần Mễ Dương, hỏi cậu: “Mễ Dương, gà nhà cậu… còn chia ra ngốc nghếch với không ngốc nghếch không?”

Mễ Dương nói: “Hả?”
Bạch Lạc Xuyên đã chìm trong ảo tưởng của bản thân mình, biểu cảm trên mặt cũng trở nên phong phú hơn hẳn: “Có phải đứa đần thì bị bắt làm thịt còn không đần thì tiếp tục ở trên núi đúng không?”

Mễ Dương dở khóc dở cười nói: “Không phải, chỉ là cách gọi thôi, giống như là trứng gà ta mà dì Ngô hay mua ấy, gà đồi còn có nghĩa giống là gà vườn ấy.”

Đến lúc này Bạch Lạc Xuyên mới hiểu ra, ngượng ngùng vùi đầu ăn cánh gà.

(笨鸡 - dịch trắng ra là gà đần, đần trong đần độn, nên Bạch Lạc Xuyên mới hiểu nhầm như trên)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play