Ông cụ Bạch gật đầu: “Cũng tốt, nếu con đã nghĩ được như vậy, ông nội ủng hộ con.” Ông cụ uống một ly trà rồi nói với Mễ Dương: “Lạc Xuyên sắp xếp quá chặt chẽ, hai năm nay ông cũng không biết nó còn làm nhiều chuyện như vậy, con đừng học theo nó, cả ngày lẫn đêm đều mệt mỏi.”
Ông cụ giữ Mễ Dương ở lại bên này uống một bình trà, trong lúc nói chuyện với cậu, ông vẫn luôn cười híp mắt.
Lát sau, ông cụ Bạch lại nói: “Được rồi, lúc này chắc là đã tỉnh rượu rồi, con về đi.”
Bấy giờ Mễ Dương mới hiểu ông cụ Bạch cố ý dẫn cậu đến đây, bình thường cậu ít khi uống rượu, thỉnh thoảng chỉ uống chút bia nên Bạch Lạc Xuyên mới hiểu lầm rằng tửu lượng của Mễ Dương rất tệ, mà cậu cũng không giải thích. Không hiểu tại sao, bây giờ ngay cả ông cụ Bạch cũng cho rằng Mễ Dương chỉ uống là say, còn cố ý gọi cậu đến đây chờ tỉnh rượu. Mễ Dương không nói nhiều, cậu gật đầu rồi nói: “Tỉnh rồi, vậy con quay về bên kia nha ông nội.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT