Mễ Dương vẫn luôn nghe thấy Bạch Lạc Xuyên nhắc tới người anh họ này, lần gặp mặt vội vàng hôm nay cũng khiến cậu có ấn tượng sâu sắc với anh ấy, đại khái chính là kiểu người mà khi người lớn nhà nào muốn lấy ai ra làm tấm gương cho con cháu trong nhà, vậy người đầu tiên họ nghĩ tới chính là kiểu như Bạch Bân. Đẹp trai, cao lớn, lại ấm áp, lễ độ, đang ở độ tuổi tốt nhất, nhìn vào đã thấy như cơn gió xuân ấm áp, nhưng ở trước mặt anh ấy lại không dám lỗ mãng qua loa.

Ông cụ Bạch khen Bạch Bân vài câu, nói xong rồi, vẫn không quên khen cháu mình một chút: "Lạc Xuyên cũng không tệ, hai đứa đều là người có hiếu. Trong nhà anh hai ông có nhiều con cái hơn một chút, trong đám con cháu Bạch Bân lớn nhất. Đứa nhỏ này không giống như Lạc Xuyên, từ nhỏ đã phải chịu nhiều yêu cầu nghiêm khắc, ông cảm thấy thời gian dài như vậy quá khổ, ông chỉ có một đứa cháu trai này thôi, không nỡ để nó phải gánh những mệt mỏi kia, con cháu tự có phúc của con cháu. Như Lạc Xuyên bây giờ cũng rất tốt, không những chẳng đi xuống miếng nào, mà còn thi được hạng nhất!"

Mễ Dương gật gật đầu, đi lấy nước cho cụ ấy.

Ông cụ Bạch ngồi ở đằng kia nhắc mãi một câu: “Lớn lên còn đẹp trai, có đúng không. Ông thấy dáng dấp Lạc Xuyên còn tốt hơn một chút.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play