Mễ Trạch Hải lập công trong buổi diễn tập lớn nên được thăng chức, bây giờ đã là Đại đội trưởng rồi. Chuyện sắp xếp cho người thân tòng quân cũng được xử lý xong trước thời hạn. Theo quy định, những nhân viên làm việc ở khu vực gian khổ như họ có thể xin hưởng quyền lợi vượt cấp và lần này, Mễ Trạch Hải cũng dựa theo quy định đó để làm đơn.

Trình Thanh không cần sốt ruột đưa Mễ Dương về mà vội vàng chạy đi làm thủ tục. Tình cờ thay trong số đó có một nhóm người vừa được điều đi nên còn dư ra mấy phòng trống. Sau đó cô ấy bận rộn nhận phòng, thu dọn nhà mới, đợi tới lúc bận rộn xong thì mùa đông đã đến, tức là năm mới sắp tới gần.

Trong mùa đông năm nay vô cùng khắc nghiệt nên bà cụ nhà họ Trình ở trấn Sơn Hải xa xôi đã gửi điện tín tới, dặn dò con gái năm nay đừng dẫn cháu ngoại về, bà sợ cháu yêu của bà sẽ bị lạnh cóng.

Mễ Dương cứ mãi đếm ngón tay mong được về quê, nhưng lần nào cũng phải thất vọng, bởi vì nếu không phải Mễ Trạch Hải bận rộn công việc, thì cũng là Trình Thanh được bàn giao công việc mới, cần thời gian nên cứ trì hoãn mãi thôi.

Tận đến khi cậu được một tuổi rưỡi thì khó khăn lắm mới được về quê một chuyến.

Vừa hay đó cũng là lần bà Bạch đưa Bạch Lạc Xuyên về Thượng Hải, chuyến xe lửa của họ chỉ cách nhau ba tiếng đồng hồ, Trình Thanh không muốn làm phiền lính cảnh vệ chạy hai chuyến nên dứt khoát khởi hành cùng với bà Bạch.

Lúc này bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đã hiểu đi xa nhà là có ý gì, vốn bé còn thấy không vui, nhưng vừa nhìn thấy Mễ Dương lên xe thì khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xuất hiện ý cười, chắc tưởng là Mễ Dương sẽ đi cùng mình đây mà. Trên xe jeep, bé liên tục chia sẻ đồ chơi mà mình đem theo với Mễ Dương, nếu không phải bà Bạch ngăn cản thì đến đồ ăn nhẹ trong lúc ngồi xe lửa cũng sẽ bị hai đứa chén sạch mất.

Bởi vì Mễ Dương luôn sống trong sân lớn của doanh trại nên mới khiến cậu chủ tiểu Bạch hiểu sai rằng Mễ Dương là người ở đây. Khi ở đây, mỗi lần bé mở mắt đều sẽ được nhìn thấy Mễ Dương, mỗi ngày đều chơi đùa vô cùng vui vẻ. Vì vậy, lúc bị bà Bạch ôm lên xe lửa, sắc mặt của bé cực kỳ khó coi, bé chẳng muốn đi xíu nào. Nhưng đây là lần đầu tiên bé cười híp mắt khi được bế lên xe lửa. Chỉ là sau khi lên xe, ngồi xuống chỗ mình, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên lại nhìn thấy Trình Thanh bế Mễ Dương đứng ở nhà ga vẫy tay chào bé qua tấm kính, lúc này bé lập tức hiểu ra mình đã bị lừa rồi.

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đập cửa sổ, cau mày nói: “Cùng đi!”

Bà Bạch kiên nhẫn dạy bảo bé: “Em trai phải lên một chiếc xe khác để về nhà em ấy chứ, con ngoan ngoãn chút nào.”

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên không nghe mẹ khuyên, vẫn cố chấp đập cửa sổ, bà Bạch nhíu mày quát lớn: “Lạc Xuyên, không được làm thế.”

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên ngừng đập cửa sổ, miệng nhỏ mím chặt, bướng bỉnh ngoài đầu nhìn về phía nhà ga, trông còn tức giận hơn cả mẹ mình. Lúc bà Bạch mở hé cửa sổ để thoáng khí, bé bất chợt cởi một chiếc giày nhỏ của mình rồi ném ra ngoài!

Bà Bạch không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc giày nhỏ bay về phía nhà ga, rơi xuống đất, nảy lên mấy cái rồi lăn thẳng về hướng hai mẹ con Mễ Dương đang đứng!

Bà Bạch tức giận: “Con định làm gì?”

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên chỉ về hướng chiếc giày đang lăn tới, tỏ rõ ý muốn của mình: “Muốn mang, muốn xuống dưới!” Bé rớt mất một chiếc giày nên buộc phải xuống dưới nhặt, mà xuống dưới nhặt giày tức là xuống xe chứ còn gì nữa. đúng không? Mà xuống xe rồi thì không phải có thể ở lại sao?

Bà Bạch cảm thấy dở khóc dở cười, cũng không biết nên quở trách hay là khen bé lắm mưu nhiều kế nữa.

Nhưng bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đã đánh giá thấp tầm quan trọng của chuyến đi lần này rồi, bà Bạch không chiều theo ý bé như mọi lần. Trái lại, cô ấy ôm bé vào lòng, vươn tay cởi luôn chiếc giày nhỏ còn lại của bé ra rồi ném qua cửa sổ nhắm thẳng về phía nhà ga. Nãy giờ Trình Thanh vẫn luôn dõi mắt nhìn về phía bà Bạch, cô ấy vừa nhặt một chiếc lên thì lại thấy một chiếc khác được ném tới, bèn cúi người nhặt lên tiếp. Lúc cô ấy định đưa trả thì thấy bà Bạch vẫy tay với mình qua cửa sổ, hét lớn: “Đừng qua đây, xe sắp lăn bánh rồi, đôi giày này để lại cho Dương Dương mang đi!”

Mễ Dương đang được mẹ bế trên tay chào tạm biệt hai mẹ con Bạch Lạc Xuyên thì lại vô duyên vô cớ nhận về một đôi giày khiến cậu hoang mang tột độ.

Còn bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên bắt đầu bật khóc, cũng không biết là vì mất giày hay vì Mễ Dương nữa. Bé ngồi đó thút tha thút thít hồi lâu nhưng bà Bạch vẫn xụ mặt, không chịu cười, đúng là hiếm thấy. Qua một hồi, có lẽ là biết mình không còn hy vọng xuống xe nữa nên cậu chủ nhỏ bắt đầu gào khóc thảm thiết, mặt dán chặt lên cửa sổ, khóc đến nấc cụt luôn.

Mễ Dương thờ ờ xem trò hay, lòng chỉ ước giá mà trên tay có máy quay để quay lại khoảnh khắc này, rồi hai mươi năm sau chiếu lại cho Bạch Lạc xuyên xem.

So với toa xe giường nằm mềm mại mà bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên ngồi thì Trình Thanh không chịu chi được như vậy, cô ấy ôm Mễ Dương ngồi ghế cứng.

Đó đúng là cứng theo nghĩa đen luôn, toa xe kiểu cũ chen chúc chật chội, chỗ ngồi cũng không rộng rãi, êm ái và thoải mái như hiện giờ. Trình Thanh không chỉ phải xách theo hành lý mà còn bế một đứa bé nên việc di chuyển vô cùng khó khăn, đặc biệt là sau lần chuyển tuyến, suốt bảy tám tiếng đồng hồ sau đó hoàn toàn không còn chỗ trống, ngay cả hành lang cũng đông nghẹt, toàn người là người, thế là Trình Thanh chỉ đành bế con đến chỗ nối giữa hai toa xe để tìm chỗ trống, lắc lư đứng dựa vào thành xe.

Chuyến đi kéo dài ba ngày hai đêm, ngay cả người lớn như cô ấy cũng hơi hơi không chịu nổi chứ đừng nói gì tới một đứa bé như Mễ Dương.

Trình Thanh đã bế Mễ Dương mấy ngày, cánh tay đau nhức khó chịu lắm rồi. Khi thấy trên xe đã ít người hơn, cô ấ vội lấy một xấp giấy báo từ trong túi ra, trải trên đất, đặt Mễ Dương nằm xuống nghỉ ngơi, còn bản thân cũng nhân cơ hội ngồi bệt xuống, chợp mắt một lúc. Ngày đầu Trình Thanh còn thấy xấu hổ, sĩ diện, không dám ngồi dưới đất, nhưng đến ngày cuối cùng thì cô ấy đã không chịu nổi nữa. Cơ địa cô ấy dễ bị say xe, suốt dọc đường chỉ nuốt trôi được vài ngụm nước, còn phải chăm con, thật sự làm khó cho cô gái vừa kết hôn được ba năm.

Lúc Trình Thanh ngồi đó gật gù, tay vẫn ôm hờ lấy Mễ Dương, có động tĩnh một cái là sẽ tỉnh dậy ngay.

Mễ Dương cố gắng không động đậy nhiều để mẹ mình được ngủ thêm một lát, bản thân cậu cũng rất đau lòng khi thấy sắc mặt trắng bệch của cô ấy. Trên xe lửa hiện giờ không có kẻ bắt cóc trẻ em gì cả, nhưng hành khách qua lại vẫn rất nhiều, có vài người vì quá vội vàng đã suýt giẫm trúng bàn tay nhỏ của Mễ Dương, cũng may Mễ Dương phản ứng nhanh, vội ôm tay để trước ngực nên mới tránh được một kiếp.

Dù vậy, Mễ Dương cũng không lên tiếng, chỉ cố hết sức thu mình lại, nép vào phạm vi bảo vệ của mẹ, mắt thì nhìn chằm chằm hành lý của họ.

Không còn cách nào khác, gia đình cậu hiện giờ quá nghèo nên ngay cả một kiện hành lý cũng không thể mất.

Cuối cùng xe lửa cũng đến trạm, lúc Mễ Dương được bế xuống, cậu thậm chí còn cảm thấy không khí ngoài nhà ga vô cùng trong lành.

Trình Thanh chưa đi được vài bước thì nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc, tất cả là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Họ chạy tới vẫy tay mỉm cười rạng rỡ như những bông hoa với cô ấy. Sau đó người thì giành cầm hành lý, người khác lại giành bế đứa trẻ, có người còn vươn tay ôm Trình Thanh đầy thân mật, cười nói: “Chị ơi! Cuối cùng chị cũng về rồi, tụi em đã đợi một hồi lâu, nãy còn nghe nói xe lửa xe sẽ đến muộn nữa, sợ chết đi được!”

“Đúng vậy, chị ba không nghe thấy tiếng thông báo, thấy xe lửa chưa đến thì xém chút nhảy dựng lên đi tìm trưởng ga để tranh luận!”

Trình Thanh xỉa trán cô gái đang ôm cánh tay của cô ấy, sau đó bật cười với các cô gái trẻ khác.

Mễ Dương hết quay đầu nhìn người này, lại ngoái sang nhìn người kia, toàn là những khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn. Không cần đoán cũng biết, họ chắc chắn là ba người dì của cậu. Lúc trước bà ngoại từng đọc qua một bài thơ, vì cảm thấy rất hay nên đã quyết định đặt tên con mình theo bốn từ “Thanh Xuân Như Ca”. Và thật tình cờ, bà vừa hay sinh hạ bốn đóa hoa vàng rực rỡ, mẹ cậu là chị cả, tên Trình Thanh, những người đến ga đón cậu chính là Trình Xuân, Trình Như và Trình Ca.

Người đang bế Mễ Dương chính là Trình Xuân - dì hai, dì ấy chọc cậu: “Dương Dương có biết dì là ai không? Mẹ con có cho con xem những bức ảnh mà tụi dì gửi qua không, dì là dì hai đây!”

Lần này không cần Trình Thanh dạy, Mễ Dương chồm lên hôn má của dì hai một cái, vui vẻ cười thành tiếng.

Tình cảm giữa mẹ cậu với ba dì tốt vô cùng. Thân là chị cả, bao năm nay chỉ có mẹ cậu dạy dỗ người ta, mắng đến những người dì này bật khóc còn phải ngoan ngoãn đứng quay mặt vào góc tường tự bản kiểm điểm, cậu đã nghe bà ngoại kể rất nhiều lần, giờ mới có dịp nhìn thấy tận mắt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play