Sau khi trở về Mễ Dương suy nghĩ cả đêm, ngày hôm sau cậu quyết định cho Ngụy Hiền một câu trả lời, cậu rất muốn đi.
Ngụy Hiền vô cùng vui mừng, nếu đổi thành những học sinh khác, trước kỳ thi ông ấy sẽ không đưa ra yêu cầu này đâu, nhưng Mễ Dương thì khác. Đứa bé này được ông ấy dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, ông ấy biết cậu đã thích tiếp xúc với những thứ này từ bé rồi, vẫn luôn kiên trì mười năm như một, một lần ngồi sửa là ngồi suốt một ngày trời, ấy thế mà cậu không hề than mệt hay gì cả. Đây là điểm khác với người thường của cậu, cũng là chuyện mà cậu quyết tâm muốn làm từ nhỏ, bởi vậy khi có cơ hội thì ông ấy cũng muốn giúp cậu một phen.
Ngụy Hiền nói: “Con đừng lo lắng về chuyện học, Lạc Xuyên học trước, chờ con về có thắc mắc gì thì thầy sẽ giải đáp riêng cho con, kiến thức nền của hai đứa vốn đã rất vững chắc rồi, thầy cảm thấy sẽ ổn cả thôi. Còn về việc con tham gia hoạt động lần này, thầy đã bảo ông Tôn đến trường xin rồi, ít nhiều gì cũng là hoạt động cạnh tranh giữa các tỉnh mà, tranh thủ lấy được một giải thưởng của thành phố thì khi đi thi cũng được cộng thêm ít điểm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT