Đợi ở nhà họ Bạch một lúc, trả lại đồ chơi tangram, Trình Thanh ôm đứa bé đi về.

Tận đến lúc bị bế ra đến cửa rồi thì bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên vẫn còn chưa nhận ra có gì đó là lạ, tại vì Mễ Dương vẫn nằm trong tầm mắt của bé và bình thường bọn nhỏ cũng thường hay được người lớn ôm rồi truyền tay như thế. Nhưng khi nhìn thấy Mễ Dương cũng bị ôm đi mất thì bé mới gấp gáp đá chân muốn đi tìm, miệng cứ kêu “a a”. Bà Bạch cầm miếng bánh quy nho nhỏ dỗ dành cũng bị bé ném thẳng xuống đất, mặt mày ủ dột thấy rõ.

Bà Bạch dở khóc dở cười, chọt trán bé rồi nói: “Cái tính này của con đúng là không biết giống ai nữa.”

Đúng lúc này, Bạch Kính Vinh và lính cảnh vệ vừa về đến nhà, sắc mặt anh ấy tối đen như mực, hàng lông mày cứ cau lại mãi chẳng thể thả lỏng. Bà Bạch quay sang hỏi anh ấy: “Sao vậy?”
Bạch Kính Vinh ngồi xuống uống ngụm nước, lúc lâu sau mới thở dài bảo: “Còn sao nữa chứ, cha của chúng ta đó, ông ấy cứ đòi tới, nói là muốn xem thành quả huấn luyện của quân khu dã chiến năm nay thế nào.”

Bà Bạch cười đáp: “Chuyện tốt mà, cha muốn tới sư đoàn đúng không?”

Bạch Kính Vinh: “Không phải, ông ấy muốn tới đây cơ.”

Bà Bạch ngạc nhiên nhìn anh ấy, hỏi tiếp: “Cha muốn đến đây á? Cha nói lúc nào? Khi nào thì tới?”
Bạch Kính Vinh đau cả đầu trả lời: “Mới nãy thôi, cha gọi điện thoại nội tuyến cho anh, bảo là đã đi được nửa đường rồi, muốn kiểm tra đột xuất.”

Bà Bạch hơi hé miệng, cười lớn: “Thế thì có gì mà không vui chứ. Em thấy đại đội phó Mễ đã chuẩn bị rất tốt rồi, hơn nữa đã có lần nào quân đoàn hai pháo binh khiến anh mất mặt chưa? Thỉnh thoảng em và Trình Thanh ngồi trong phòng đan áo len còn nghe thấy tiếng mọi người diễn tập đánh pháo ầm ầm ở trên núi cơ mà!”

Bạch Kính Vinh nói: “Nhưng cha đến mà không nói tiếng nào là không hợp quy củ.”

Bà Bạch đáp: “Cha chính là quy củ mà, anh đấy, không cần để ý nhiều như thế làm gì, cũng nên để đại đội phó Mễ có cơ hội thể hiện bản thân chứ.”

Bạch Kính Vinh thở dài, gật đầu không nói nữa, vươn tay chọc ghẹo con trai, nhưng bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên lúc này đang cực kỳ không vui vì “đồ chơi” bị ôm đi mất tiêu. Gương mặt vốn tươi cười cũng xị xuống, cái bụng nhỏ xinh còn bị chọt chọt, thế là bé không hề lưu tình đẩy tay của cha ruột ra, miệng thốt ra từng tiếng rõ ràng: “Không! Không! Không!”

Bạch Kính Vinh dở khóc dở cười: “Học từ ai đó hả? Phát âm sõi thế này cơ mà.”

Cuối cùng anh ấy vẫn ôm con trai lên, chọc hết chỗ này đến chỗ khác rồi phán: “Mập.”
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên trợn tròn hai mắt nhìn anh ấy, hai hàng lông mày nhỏ xinh dựng hết cả lên, diễn đạt đầy sinh động sự phẫn nộ cùng cực của bé.

Mặt Bạch Kính Vinh hiện lên vẻ ngạc nhiên, anh ấy ôm con trai lên, trong đầu bỗng hiện ra hai chữ “di truyền”, nói thật thì tính cách con trai giống hệt cha ruột anh ấy ghê, ngạc nhiên thật đó.

Đầu bên kia, Mễ Dương được bế về nhà mình.

Cậu nằm trên giường trở mình, nhìn mẹ mình đang thu dọn hành lý, trong lòng nảy sinh chút chờ mong.

Lần này về nhà, chắc chắn sẽ được gặp lại bà ngoại.

Kiếp trước, ngoài những năm tháng ở doanh trại thì ký ức tuổi thơ còn đọng lại trong Mễ Dương hầu như đều liên quan đến bà ngoại. Cậu là do một tay bà ngoại nuôi lớn, nên tình cảm giành cho bà ngoại cực kỳ sâu đậm. Ngày thường có gì ngon là bà ngoại cũng sẽ để dành lại cho cậu, lúc nhỏ là mấy miếng bánh ngọt, chút điểm tâm, ngày lễ tết, nếu con cháu biếu tiền bà cũng sẽ để lại cho cậu hết. Bà chẳng mấy khi ra ngoài, cũng không chi tiêu gì nhiều nên dồn hết vào cuốn sổ tiết kiệm. Đợi được một khoản khá khá thì lại cười ha hả đưa cho Mễ Dương, bảo cậu cầm đi mua nhà.

Mễ Dương nhớ đến bà ngoại, hốc mắt lại đỏ hoe. Cậu đột ngột quay lại quá khứ thế này, bà ngoài không tìm thấy cậu hẳn là sốt ruột lắm cho xem. Tim của bà không được khỏe, cũng không biết có mang thuốc bên người hay không.

Đến buổi tối, Mễ Trạch Hải với vợ mình lại nháo nhào một trận.

Trước khi đi, Trình Thanh vào bếp, làm món bánh bao mà Mễ Trạch Hải thích ăn nhất: bánh bao nhân thịt heo với cải trắng. Vỏ ngoài mềm mềm núng nính bao lấy viên thịt nho nhỏ bên trong, cắn một miếng là nước sốt chảy ra, ngon cực.

Mễ Trạch Hải ăn liền sáu cái, Trình Thanh cũng ăn hết hai cái. Mễ Trạch Hải nhìn dáng vẻ thèm thuồng của con trai đang ngồi bên cạnh thì len lén chia cho cậu nửa cái nhân bánh bao.

Mễ Dương hiếm khi được ăn vụng, rất là phối hợp.

Nhưng mà đến tối, Mễ Dương lại gào mồm lên khóc om sòm.

Nguyên nhân không đâu khác chính là nhân bánh bao mặn quá, cha mẹ lại quên không cho cậu uống nước nên cậu khát thôi!

Nhưng cha mẹ cậu thì lo cuống lên, thế là họ cầm đủ loại siro ho rồi men tiêu hóa dành cho trẻ em đưa đến trước mặt Mễ Dương, định đút cho cậu thì đều bị cậu đẩy ra hết. Mễ Dương không được uống nước thế là lại càng khóc to hơn. Điều đáng buồn là cậu vẫn chưa học từ “Nước” với Bạch Lạc Xuyên, không thể mở miệng nói cho được, bế tắc chết đi được.

Trình Thanh hiếm khi nào thấy thằng con nhà mình khóc như thế, cô ấy nghĩ mãi nghĩ mãi, thiếu chút nữa khóc theo con trai luôn: “Tất cả là tại anh. Nhất định là do cái nước soda cam anh uống hồi sáng . Em đã bảo là không được cho Dương Dương uống cái đó mà anh cứ cố chấp không chịu nghe em!”

Mễ Trạch Hải cũng luống cuống tay chân, anh ấy nói: “Chắc không phải là do cái đó đâu, có… có khi nào là bị bệnh không?”
Trình Thanh nghe mà sợ run hết cả tay chân, cô ấy nói: “Em nghe nói ăn phải đồ ăn không sạch sẽ là dễ bị bệnh lắm, chẳng lẽ là bị viêm ruột thừa?”

Hai người họ lật đật mặc xong quần áo, “gói” Mễ Dương lại đi khám bác sĩ quân y. Nhưng mà bác sĩ quân y lại không có chuyên môn về trẻ em. Nhìn bọn họ hoảng sợ như thế thì cũng bị dọa hết hồn, bảo bọn họ mau lái xe lên bệnh viện kiểm tra lại xem sao. Nghe thấy bác sĩ quân y nói thế thì Trình Thanh khóc luôn tại chỗ, Mễ Trạch Hải thì cuống cuồng đi tìm xe. Xe của doanh trại vừa hay lại không có ở đây, nhưng may là Bạch Kính Vinh có xe riêng, thế là bọn họ đành làm phiền tài xế đưa cả nhà Mễ Trạch Hải đi bệnh viện kiểm tra.

Lên đến bệnh viện, vào phòng cấp cứu thì vừa hay gặp được một bác sĩ chuyên khoa nhi đang ngồi.

Bác sĩ nghiêm túc quan sát, hỏi lại tình huống. Lúc này Mễ Dương đã yên tĩnh lại, thầm nghĩ trong lòng nhỡ ông bác sĩ này “khai đao” với mình thì sẽ bất chấp tất cả, thốt luôn hai chữ “uống nước” ra cho rồi.

Bác sĩ già nghiêm túc quan sát nửa ngày trời, nhưng nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy đứa bé có dấu hiệu nào chứng tỏ đang bị bệnh cả. Sau một hồi trầm tư, bác sĩ mới nói: “Như vầy đi, người nhà có mang theo bình sữa không? Ở góc phòng có nước nóng, trước tiên cứ thử cho bé uống nước nóng xem sao?”

Lúc cầm bình sữa tới, Mễ Dương giận dỗi ôm bình sữa uống ừng ực hết nửa bình, lúc nhả còn phát ra tiếng “bóc” rất là vang, cũng không quấy khóc nữa, trái lại trông vô cùng tỉnh táo!

Bác sĩ già thấy thế thì vui hẳn, ông ấy nói: “Tôi nghĩ thế này, hẳn là hồi tối, ngoài bữa phụ, nhà mình còn cho bé ăn thêm nhân bánh bao nên bé thấy khát thôi ấy mà. Không sao hết, ai mới làm cha làm mẹ cũng đều gặp phải những chuyện như vậy cả. Thôi nhà mình ôm con về đi, không cần uống thuốc.”
Mễ Trạch Hải thở phào nhẹ nhõm, anh ấy nói: “Đúng, đúng, đều là tại tôi, do tôi đút thằng bé ăn linh tinh.”

Trình Thanh cũng mỉm cười. Con trai mình không sao là tốt rồi. Nhưng mà đêm hôm lại còn làm phiền nhà Bạch Kính Vinh như thế khiến cô thấy hơi ngượng ngùng.

Sang ngày hôm sau, cô ấy cố tình đến cảm ơn, bà Bạch lại vội vã hỏi tình hình đứa bé nhà cô ấy sao rồi, nghe thấy chuyện như thế thì không nhịn được mà phì cười, nói: “Không bị bệnh gì là tốt rồi. Nếu không thì thế này, nhà em cứ nán lại mấy ngày nữa để quan sát xem sao. Thằng bé còn nhỏ, không nói trước được gì, cứ phòng ngừa trước thì tốt hơn.”

Trình Thanh có hơi do dự.

Bà Bạch lại khuyên: “Đi xe lửa phải mất mấy ngày mới về tới nhà. Nếu thằng bé đổ bệnh trên xe thì đến lúc đó mới phiền toái.”

Trình Thanh suy nghĩ hồi lâu, nói: “Cũng đúng, đành chậm lại mấy ngày xem sao.”

Mễ Dương ở bên này cũng bắt đầu đề cao tốc độ học nói. Bản thân cậu không dám biểu hiện mình quá thông minh, chỉ có thể nhân lúc người lớn không ở đây mà cố gắng luyện tập nói một ít từ ngữ, câu chữ nào đó có ích với bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên. Sau khi cậu chủ tiểu Bạch đắc ý biểu diễn một lần trước mặt mọi người, mấy hôm sau cậu cũng làm theo y vậy, điều này khiến Trình Tranh ngạc nhiên mừng rỡ không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play