5

Lục Phồn sắp trở lại, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra cách để dỗ dành tên đàn ông thối này.

Chưa đợi tôi nghĩ ra kế sách hoàn hảo thì Lục Phồn và Hứa Tiếu lại cùng nhau lên hotsearch.

Tiêu đề của bài báo là: "Lục Phồn âm thầm trở về Trung Quốc, bị nghi là bí mật đi gặp bạn gái vào đêm khuya."

Bên trong bài báo có kèm theo hai bức ảnh mờ.

Hình đầu tiên là Lục Phồn đang kéo hành lý ra khỏi sân bay, đi theo sau chính là Hứa Tiếu. Bức ảnh thứ hai là hai người bọn họ lên cùng một chiếc xe.

Ngay sau đó, các kết quả liên quan đến # Lục Phồn Hứa Tiếu # lập tức bùng nổ.

"Không ngờ là ảnh đế cũng sập phòng? Lại còn là Hứa Tiếu - người tôi ghét nhất nữa."

"Chẳng lẽ dưa mấy hôm trước là dưa thối à? Hứa Tiếu dựa vào ảnh đế nên mới có tài nguyên?"

"Tôi đã nói Tống Thiên Hủy là hồ già lại còn hay giả bộ, suốt ngày chỉ biết bán mấy sản phẩm linh tinh. Bây giờ mới lộ ra Lục Phồn và Hứa Tiếu là một đôi, cô ta đã biết mình đắc tội với ai chưa?"

Tin đồn càng bàn luận lại càng sôi nổi. Cuối cùng thì tôi cũng bị lôi đầu lên hot search.

Khổ cái thân tôi!

Chồng tôi bị khui ra tin đồn hẹn hò, nhưng đối tượng lại không phải là tôi. Mà “chính thất” tôi đây lại bị người ta mắng lên cả hotsearch luôn rồi?

Tôi bèn gọi điện cho Lục Phồn.

Không ai nghe máy.

Thế là tôi lại gọi cho người đại diện của Lục Phồn.

Vẫn không có người nghe.

Tuyệt vời lắm chồng tôi ạ!

Trong thời gian Lục Phồn biến mất, Trương Dĩnh lại đến tìm tôi.

Lúc này rõ ràng đã có chuẩn bị rồi mới đến, bên cạnh còn dẫn theo cả luật sư.

"Hôm nay tôi gọi cô tới đây là để chấm dứt hợp đồng với cô."

Trương Dĩnh khoanh tay nhìn tôi: “Vì hành động trước đây của cô đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến công ty, vậy nên theo các điều khoản thì công ty chúng tôi có quyền đơn phương chấm dứt hợp tác với cô, đồng thời yêu cầu cô bồi thường thiệt hại về kinh tế.”

Chưa đợi tôi trả lời thì Trương Dĩnh lại đặt tài liệu xuống và tiếp tục bắt chéo chân.

"Còn một chuyện nữa. Cô đọc tin tức rồi đúng không? Nói thật với cô, quan hệ giữa Hứa Tiếu và Lục Phồn không bình thường, Hứa Tiếu còn nói với tôi là Lục Phồn có ý định kiện cô vì tội xâm phạm danh dự và bản quyền hình ảnh."

"Cô nói là Lục Phồn định kiện tôi?"

Trương Dĩnh chắc tưởng tôi sợ nên khóe miệng nhếch lên một chút.

"Đương nhiên, nhưng dù sao cô cũng là nghệ sĩ cũ của tôi, tôi cũng không phải muốn ép cô đến đường cùng. Nếu cô cầu xin tôi thì tôi cũng có thể cho cô một phương án để giải quyết."

Tôi nhíu mày "Ờ, nói một chút xem."

"Công ty chúng tôi có thể cho cô một cơ hội nữa, cũng không chấm dứt hợp đồng, với điều kiện là sau này cô phải tuyệt đối nghe theo sắp xếp của công ty. Nếu cô muốn livestream thì cũng được nhưng phải dẫn thêm một người."

"Ai?"

"Tiếu Tiếu."

Đỉnh thật luôn.

Bình thường không phải là chướng tai gai mắt khi thấy tôi bán tất, bán thuốc diệt gián sao? Không chê chút lưu lượng nho nhỏ này à?

Vừa thấy tôi bán hàng được một chút thì lại muốn cùng nhau livestream?

Trương Dĩnh dùng thái độ cao cao tại thượng nói với tôi "Nếu muốn cảm ơn thì phải đi cảm ơn Hứa Tiếu, con bé ấy xin xỏ thay cho cô đấy, còn nói là dù sao 2 người cũng ra mắt cùng thời điểm. Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, hiện tại tài nguyên phía sau Hứa Tiếu hoàn toàn không cùng đẳng cấp với mấy loại thuốc chuột nhà cô, hơn nữa còn có Lục Phồn trợ giúp, đối với cô chỉ có hơn chứ không có kém."

Nghe thế, tôi thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.

"Cô làm tôi tưởng Hứa Tiếu không phải là nghệ sĩ của cô, mà là mẹ ruột cô luôn đấy."

"Cái gì?"

"Trương Dĩnh này, thực ra tôi có một câu mà trước nay không dám nói vì sợ mất lòng, nhưng với tình cảnh hiện tại thì tôi cũng không ngại nữa."

“Cô là cái gì của công ty mà đứng đây nói chuyện chấm dứt hợp đồng với tôi? Trước đây tôi vào công ty là nhờ cô ký hợp đồng hay gì? Cùng lắm cô chỉ được phân công ngẫu nhiên là người đại diện của tôi, nói thẳng ra là tôi làm công ăn lương thì cô cũng chả hơn gì đâu, cô có quyền gì mà hoa chân múa tay trước mặt tôi? "

"Tôi chắc chắn sẽ hủy hợp đồng, ở công ty Tống Dực có kiểu người đại diện như cô thì tôi còn ở lại làm gì? Thế nhưng lúc hủy hợp đồng thì đích thân Tống Dực phải đưa tới cho tôi, cô không có tư cách chỉ tay năm ngón bảo này bảo kia với tôi đâu."

Nói xong thì tôi cầm túi xách lên "Được rồi, nếu hôm nay cô tiện tay dẫn theo luật sư thì tôi cũng muốn thỉnh giáo một chút"

Tôi cười hì hì với luật sư "Tung tin đồn nhảm cũng là vi phạm quyền được bảo vệ danh dự, phải chịu trách nhiệm pháp lý đúng không?"

Luật sư nâng kính lên, vừa định trả lời thì tôi lập tức xua tay.
"Không cần giải thích đâu ạ, tôi chỉ hỏi thế thôi."

Tôi bước ra ngoài và kiểm tra điện thoại di động, Lục Phồn vẫn chưa gọi điện lại cho tôi.

Trên Internet vẫn đang rần rần, người ta đồn đoán tôi sắp bị Lục Phồn và Hứa Tiếu tống cổ đuổi việc đi rồi.

Lần này tôi cũng không thèm đăng ảnh của Lục Phồn nữa.

Tôi đứng trước cửa công ty và chụp một bức ảnh selfie, cùng với dòng cap "Mọi người nói đúng, tôi bị sa thải rồi, là bị công ty sa thải. Quá trình chấm dứt hợp đồng đang được tiến hành, vậy nên từ hôm nay, tất cả những chuyện liên quan đến Hứa Tiếu và quản lý của cô ấy sẽ không liên quan gì đến tôi nữa."

Mà nghĩ đi cũng phải nghĩ lại.

Lỡ đâu một lúc nào đó tôi và Lục Phồn cũng “toang” thì sao, tôi tuyệt đối không thể lãng phí lưu lượng hiện tại được.

Thế là tôi tìm ngay một nhà máy hạt dưa đang hợp tác với tôi, chỉnh sửa một chút và đăng ảnh lên, bên trái và bên phải của bức ảnh có 2 dòng chữ vàng chóe to đùng.

"Hóng dưa thì phải nhâm nhi hạt dưa mới chuẩn vị. Dưa rang không bị nhũn, mùi vị cực thơm, càng ăn càng ghiền."

6

Thực ra tôi vừa rời công ty thì đã hối hận rồi.

Tôi thậm chí còn chưa hình dung được mình sẽ đi đâu sau khi chấm dứt hợp đồng.

Ít ra bây giờ tôi làm trò mèo gì thì vẫn còn được người ta chú ý. Nhưng sản phẩm hợp tác ít quá, không có khách hàng trung thành thì tương lai cũng không thể kéo dài được.

Tính qua tính lại, tài nguyên vẫn là vấn đề khiến cho người ta đau não.

Đang sầu bi đau đớn thì bỗng nhiên giám đốc xưởng thuốc diệt gián lại gọi điện cho tôi.

"Cô gái, tôi vừa thấy bài đăng của cô. Sao thế, cô rời công ty rồi à?"

Tim tôi thắt lại.

Giám đốc Khương gọi vào lúc này, không lẽ xưởng thuốc gián lại sắp phá sản nữa à?

Không ngờ giám đốc Khương lại rất nghĩa khí, vừa nghe được tôi nói “Phải” thì lập tức vỗ đùi đen đét.

“Không vội, tôi giới thiệu tài nguyên cho cô!”

Chân ruồi dù nhỏ thì vẫn là thịt mà, giờ mới thấy nông sản cũng là đại dương rộng lớn bao la!

Tôi không dám lãng phí thời gian, vội vàng lái xe đến nhà máy ngay lập tức.

Trong khoảng thời gian này, có vài lần Lục Phồn gọi điện cho tôi, nhưng tôi đều cúp máy cả.

Hận đàn ông.

Lúc cần anh thì anh chạy đi đâu mất, giờ còn gọi lại làm gì?

Hừ, muộn rồi nhé!

Ban đầu, tôi còn tưởng giám đốc Khương gọi tôi đến chỉ để gặp mặt bàn chuyện làm ăn. Ai ngờ vừa lái xe đến nhà máy thì thấy một cái cổng chào to đùng, bên trên có viết.

"Nhiệt liệt hoan nghênh nữ sĩ Tống Thiên Hủy đến nhà máy chỉ đạo."

Càng kỳ quái hơn là, ở hai bên là mười mấy công nhân mặc đồng phục xanh lam, họ vừa thấy tôi bước xuống thì lập tức reo hò vỗ tay rồi chụp ảnh liên tục.

Hơi lố quá, cứ như tôi là siêu sao màn ảnh vậy.

Một lúc sau, dưới máy quay của bảo vệ gác cổng, giám đốc Khương từ giữa đám đông chậm rãi bước ra.

Thấy tôi không nói lời nào, hai dòng nước mắt của ông ta cứ thế tuôn rơi, bàn tay nắm lấy tôi vẫn còn hơi run rẩy làm tôi cũng choáng váng theo.

"Giám đốc Khương, chuyện gì thế này?"

Giám đốc Khương không thèm chú ý đến tôi, ông ta chỉ đứng đó rồi tạo ra bộ dạng xúc động hết mức có thể.

Khoảng 3s sau thì ông ta hét lên với bảo vệ "Cắt!"

Sau đó, những công nhân đang cổ vũ và la hét vội vàng giải tán và đi vào trong tiếp tục làm việc.

Tôi có chút hoảng loạn "Đây là... đóng phim?"

"Không phải là đang giúp cô sao?"

Hiếm khi đầu óc thông minh của tôi không thể theo kịp mạch não của Giám đốc Khương.

"Giúp cái gì cơ?"

Giám đốc Khương đắc ý cười khà khà “Một ngôi sao nữ đã cứu một công ty sắp phá sản thông qua livestream, công nhân xếp hàng chào đón cô ấy, và giám đốc nhà máy cảm động đến mức bật khóc ngay tại chỗ. Tôi hỏi cô, chủ đề này có đáng bàn luận không?”

Ừm… nghe cũng có lý.

Trên đường đi, Giám đốc Khương nói sơ qua tình hình cho tôi biết "Thời đại bây giờ mà làm việc trong lĩnh vực này thì chẳng dễ dàng gì. Chúng tôi không biết quảng cáo tuyên truyền gì cả, mà những đơn vị truyền thông khác cũng chẳng đếm xỉa tới mấy nhà máy nhỏ như chúng tôi. Cô là đứa trẻ ngoan, có năng lực, không soi mói, không kén chọn mà hiệu quả lại tốt, nên tôi nghĩ chúng ta cần phát triển mối quan hệ hợp tác lâu dài.”

Tôi gật đầu lia lịa "Vậy tình hình nhà máy bên các chiến hữu của ngài thì thế nào?"

"Hiệu quả của bọn họ tốt hơn của tôi một chút, nhưng tình hình kinh tế nước nhà đều đình trệ, ngành nào cũng bị ảnh hưởng. Tôi nói rồi mà, cứ phải hợp tác với thanh niên trẻ thì mới có thể có phát triển."

Tôi thầm tính toán trong lòng một lúc, nếu là mì, gạo, nông sản,... ở chỗ tôi làm ra thì chắc sẽ bán được tốt hơn.

Nhưng nếu vẫn giống như thuốc gián thì e là hơi khó nhằn.

Tôi sợ đánh mất sự tín nhiệm của giám đốc Khương nên vội vàng rào trước “Lỡ như đến lúc đó tôi thất bại thì ngài cũng đừng thất vọng quá nhé”.

"Sẽ không đâu, chúng ta có nhiều người như vậy, kiểu gì chẳng nghĩ ra được biện pháp hay."

Sau đó giám đốc Khương đẩy cửa văn phòng, chiến hữu của ông ta đều đã có mặt và đang ngồi trên ghế sofa trò chuyện.

Thấy tôi bước vào thì họ vui vẻ chào hỏi, nhưng nhìn thế nào cũng thấy hơi... quen quen?

Một ông chú đứng dậy "Cô là Tiểu Tống à, mau vào đi."

Sao người này giống chủ tịch của một hãng xe hơi nào đó thế nhỉ?

Vì có lần tôi đã nhìn thấy ông ta trên tạp chí Kinh tế và tài chính.

Một bác gái khác mặc sườn xám cũng lại gần và cầm tay tôi "Tôi cũng xem qua livestream của cô rồi, cũng mua được 2 đôi tất."

Bác gái này cũng hơi quen thuộc, hình như đang đánh giá để đầu tư một bộ phim truyền hình nào đó…

Trời ơi cứu tôi!

Sao giám đốc của một xưởng thuốc gián lại quen được những chiến hữu chất lượng như thế này?

7

Bữa ăn này làm tôi nuốt không trôi.

Một nhóm nhân vật nổi tiếng chỉ xuất hiện trên tạp chí, vậy mà lại ngồi trên căn tin của xưởng thuốc gián và chuyện trò vui vẻ.

Ngay cả bác gái mặc sườn xám cũng vỗ bàn khi nghe thấy tôi bị đối xử bất công.

"Tôi ghét nhất chính là mấy cô gái nhỏ mà thủ đoạn tâm cơ, cô gái cướp vai của cô tên là gì? Hứa Tiếu đúng không? Chờ một chút, tôi gọi đạo diễn đuổi cô ta đi!"

Nói xong thì bà ấy gọi điện thật luôn.

Tôi chưa kịp ngăn lại, ông chú bên cạnh còn nói thêm "Này cô xem có để xe ô tô nhà chúng tôi ở trong livestream của cô được không? Cái khác tôi không đảm bảo, nhưng nhất định sẽ nhanh giàu hơn thuốc diệt gián của lão Khương"

Nhưng mà phòng livestream của tôi không đủ năng lực để bán cả chiếc xe sang!

Kết quả tôi cạn lời không nói được gì, giám đốc Khương cũng tỏ vẻ không vui.

"Thuốc diệt gián nhà tôi có vấn đề gì sao? Biệt thự nào của ông không dùng thuốc gián?"

Sau đó, một nhóm người lớn tuổi bắt đầu tranh luận kịch liệt.

Tôi cũng không biết họ đã dồn cho tôi bao nhiêu tài nguyên…

Hình như còn định cho tôi làm nữ chính của một bộ phim…

Nhưng mà tôi chỉ định bán nông sản thôi mà!

Bữa ăn kết thúc, những chiếc xe ô tô lần lượt rời đi.

Giám đốc Khương quay sang hỏi tôi có hài lòng không.

"Nếu như cô không thích, tôi còn quen thêm vài người..."

Thôi thôi tôi đủ sốc lắm rồi, tôi vội vàng ngăn ông ta lại "Hài lòng, cực kỳ hài lòng!"

"Vậy thì tốt."

Giám đốc Khương có chút xúc động "Xưởng thuốc diệt gián này là do cha tôi để lại cho tôi, công nhân trong đó đều là hộ nghèo trong thôn, tôi vốn định bán nhà máy, nhưng nơi đây nuôi sống bao nhiêu công nhân, đằng sau còn có gia đình của họ nữa, tôi sao có thể bỏ rơi họ được? Tôi kiên trì suốt một chặng đường, cuối cùng cũng đến được ngày hôm nay."

Sau đó giám đốc Khương lại lắc đầu "Tôi cũng không biết mình còn cầm cự được bao lâu nữa. Từ nay trở đi thế giới này là của mấy người trẻ các cô rồi. Nhưng cô nhớ đấy, dù sau này có đi bao xa thì cũng không được quên ý định ban đầu của mình."

Khi giám đốc Khương nói đến đây, ánh trăng bạc trắng tình cờ chiếu vào tấm biển "Xưởng thuốc diệt gián".

Trong lòng tôi khẽ rung động, vừa định nói thêm vài câu thì giám đốc Khương đã cúi đầu nhìn điện thoại: "Này, lão Trương đã chỉnh sửa video xong rồi. Không được không được, phải rèn sắt ngay khi còn nóng, tôi phải gọi điện cho chiến hữu bên tòa soạn báo, đảm bảo sẽ nổi tiếng sau một đêm. Lúc đó chúng ta phối hợp mang về đơn hàng lớn cho xưởng thuốc diệt gián, muahahahaha..."

Tuy nhiên, ước mơ được lên hotsearch của Giám đốc Khương vẫn không thực hiện được.

Bởi vì Lục Phồn - người có trang cá nhân mốc meo cả nghìn năm - bỗng nhiên đăng trạng thái.

Nội dung là: "Tống Thiên Hủy. Liên kết mua hàng: Tống Thiên Hủy Live Studio."

Hình ảnh đi kèm là một bức ảnh của Lục Phồn quỳ trên một quả sầu riêng.

Hình như là được chụp ngay trong căn nhà của chúng tôi.

Bức ảnh cũng được thiết kế chỉnh chu đúng như các bài đăng quảng cáo mà tôi đăng trước đây.

Vế trên: Nữ thần dùng xong đều nói tốt.

Vế dưới: Nam thần quỳ xong đều kêu đau.

Hoành Phi: Vợ tha lỗi cho anh.

Ngắn ngủi mấy phút.

# Lục Phồn có gia đình #, # Lục Phồn quỳ trên sầu riêng #, # Lục Phồn Tống Thiên Hủy # cùng các tin liên quan nhanh chóng lên hotsearch.

Lục Phồn mấy năm sống im hơi kín tiếng.

Vừa về đã bạo.

-----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play