1
"Tống Thiên Hủy lại đăng ảnh, lần này là ảnh đế tay không bắt gián. Không lẽ cô ta bị chửi mắng nhiều quá nên tâm thần luôn rồi?"
"Ngày trước bị mắng vì cọ nhiệt anh nhà chúng ta vẫn còn thấy chưa đủ à, lần này còn dám cọ cả đỉnh lưu nữa. Hahaha, chuẩn bị tinh thần nhận văn bản kiện của luật sư đi là vừa."
"Mà nói chứ, kỹ thuật ghép ảnh của cô ta cũng được phết nhỉ, nếu chịu khó trau dồi có khi còn tốt hơn bây giờ."
Chỉ trong vòng 5 phút đồng hồ.
Khu vực bình luận đã toàn là tiếng mắng chửi, ngay cả thông báo cũng đã hiện 999+.
Ngay lúc đó.
"Khắc tinh của loài gián, sản phẩm yêu thích của ảnh đế. 9.9 tệ miễn phí vận chuyển, cực kỳ đáng tiền. Bấm vào giỏ hàng để mua ngay, sớm nhận được sản phẩm với phong cách ảnh đế."
Chỉ với một cú nhấp chuột, bài quảng cáo đã được đăng tải.
Tôi bắt chéo chân và nhìn chằm chằm vào khối lượng đặt hàng đang không ngừng tăng lên.
Tôi cười toe toét đến mức miệng sắp chạm đến mang tai.
So với mấy cái khác, bức ảnh này của Lục Phồn quả thực là hữu ích.
2.
Tôi là một Tiểu Hồ Già tính cách phản nghịch.
(Từ gốc: 小糊咖, Tiểu Hồ Già, chỉ người lớn tuổi mà chưa nổi tiếng trong giới giải trí. Hồ Già nghĩa là cao cà phê, kiểu như bỏ không được, giữ cũng không xong, không có giá trị gì.)
Công ty bắt tôi phải đi tiếp rượu, xã giao, lên giường,... với nhà đầu tư nhưng tôi không đi.
Hoặc là bắt tôi xào couple với lưu lượng tiểu sinh nhưng tôi không làm.
Sau đó người đại diện nói không chịu được một nghệ sĩ “thanh cao” như tôi, vì vậy tài nguyên được giao cho em gái “ngoan ngoãn nghe lời” ở cùng công ty.
Tiểu sinh lưu lượng kia ép tôi xào couple suốt 3 tháng trời mà không được, cuối cùng là đăng đàn kích động để “fan bạn gái” tràn vào công kích tôi.
Thế là dưới sức ép từ công ty và cộng đồng mạng, toàn bộ đường sống của tôi đều không còn.
Không có phim để quay nên tôi đành phải tìm cách bán hàng trên Internet.
Nhưng tôi không có lưu lượng hay độ nổi tiếng, nên chỉ có vài nhãn hàng đồng ý hợp tác với tôi là thuốc diệt gián trên Pinduoduo, đậu phụ thối nhà làm trên Alimama, và bẫy chuột siêu dính của Lianduo.
Không có lợi thế thương hiệu.
Tôi đành phải dồn trọng trách này sang cho Lục Phồn.
Anh ấy đang quay phim ở nước ngoài, tôi bèn gọi điện thoại qua “Chồng ơi, em gửi cho anh ít thuốc diệt gián, nhận được thì dùng đi nhé.”
"Thuốc diệt gián?"
Lục Phồn cười nhạt "Tống Thiên Hủy, anh mới ra ngoài 3 tháng mà em làm trò gì sau lưng anh vậy?"
Thực ra hôn nhân của tôi và Lục Phồn là ẩn hôn.
Cũng không phải là anh ấy không muốn công khai, mà là tôi ngại phiền phức.
Bình thường Lục Phồn không thích dùng điện thoại, càng ít khi online đọc tin tức trên mạng.
Lần này anh ấy đang bận rộn quay phim, tôi cũng không nói mấy chuyện xảy ra với mình cho anh ấy biết.
Quan trọng là bởi vì tôi thấy không cần thiết lắm. Không phải chỉ là bị võng hắc thôi sao, tôi cũng có thể đứng lên được mà.
Nên tôi chỉ mơ hồ trả lời "À thì… em nhận được đại ngôn quảng cáo cho thuốc diệt gián."
Tuy Lục Phồn ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại rất thành thực ngoan ngoãn gửi ảnh cho tôi. Chỉ là thái độ cực kỳ ghét bỏ, anh cau mày đến mức có thể gi.ết luôn được con gián trên tay.
Tôi tỏ ý không hài lòng "Anh phải vui vẻ lên chứ, biết vui vẻ là gì không?"
"Thế em thử cầm con gián rồi vui vẻ cho anh xem!"
Tôi tức giận đáp lại "Người khác thì em chắc chắn sẽ không đưa ra yêu cầu thế đâu, nhưng anh là ảnh đế cơ mà!"
Anh ấy chỉ cười nhạt "Chờ cuối tuần anh trở về, tốt nhất là em nên thu dọn cho sạch sẽ."
3
Bức ảnh Lục Phồn một tay cầm con gián ch.ết, tay kia cầm thuốc diệt gián nhanh chóng hot hòn họt. Tuy rằng cư dân mạng không tin đây thật sự là ảnh đế, nhưng bởi vì thấy thú vị nên bức ảnh lập tức trở nên nổi tiếng.
Kết quả là càng nhiều người mua vì tò mò.
Chỉ trong vòng vài giờ, bình diệt gián "phong cách ảnh đế" cũng đã nhận được cả chục nghìn đơn đặt hàng.
Đích thân giám đốc nhà máy gọi điện cho tôi, giọng run run vì xúc động.
"Không ngờ, thật sự không ngờ, tôi tìm đến cô là bởi vì nhà máy cũng sắp đóng cửa. Dù sao có cũng còn hơn không, ai ngờ được cô lại bán được hàng. Giờ tốt quá rồi, tiền lương mà nhà máy chúng tôi nợ công nhân cũng đã được giải quyết."
Ông ta lại còn khen tôi "Tuổi trẻ tài cao, đầu óc linh hoạt. Cô cứ đợi đấy, tôi có vài chiến hữu cũng mở nhà máy, đợi tôi sẽ giới thiệu họ cho cô."
Một xưởng thuốc diệt gián sắp đóng cửa, tôi đoán chiến hữu của ông ta chắc cũng xoay quanh sản phẩm nông nghiệp.
Nhưng mà có cũng còn hơn là không có gì, thế nên tôi vui vẻ đồng ý “Vậy xin nhờ Giám đốc Khương ạ.”
Để duy trì độ nổi tiếng, tôi thậm chí còn mở cả phòng livestream để bán thuốc diệt gián.
Ngay khi tôi vừa lên mạng thì lại nhận được cuộc gọi từ quản lý của mình, Trương Dĩnh. Cô ta đã bỏ rơi tôi từ nửa tháng trước và còn đóng băng toàn bộ hoạt động của tôi.
Sao bây giờ tự nhiên lại tìm đến tôi nhỉ?
"Cô lập tức xóa ảnh của Lục ảnh đế, cả đống thuốc diệt gián kia nữa. Cô thấy bản thân chưa đủ mất mặt à?"
"Mất mặt?"
Tôi nhướng mày, tiện tay bấm mở phòng Livestream “Lúc cô ép tôi ra ngoài uống rượu xã giao, ép ngủ với các nhà đầu tư thì sao không thấy mất mặt đi? Giờ tôi tự thân kiếm tiền cô lại bảo tôi mất mặt?"
"Bây giờ ai cũng sợ không nổi tiếng, sợ không có tiền, trong giới giải trí này cũng có mấy ai sạch sẽ? Cô chỉ là một minh tinh nhỏ, không tài nguyên không gia thế, ai thèm tìm cô?"
"Tôi nói thẳng đấy, nếu như cô còn livestream bán hàng thì công ty sẽ trực tiếp chấm dứt hợp đồng, lúc đó đừng có mà khóc lóc van xin tôi."
Tôi liếc nhìn số người trong phòng Livestream.
3186 người.
Tiếc thật, không có nhiều người lắm.
Nhưng tôi vẫn ân cần nhắc nhở: "Chị Trương, tôi đang phát sóng trực tiếp đấy, nếu chị không ngại thì cứ nói tiếp đi."
Trương Dĩnh chỉ im lặng một lúc. Rồi ngay lập tức cúp điện thoại của tôi.
Hahaha.
4
Vì phòng Livestream lúc đó chỉ có ít người nên sự cố này không gây ra nhiều rắc rối lắm.
Nhưng hết lần này tới lần khác Trương Dĩnh lại gây chuyện, hết đăng bài rồi đăng thông báo khởi kiện, đại ý là công ty sẽ truy xét triệt để những kẻ tung tin đồn thất thiệt và tuyệt đối không dung thứ cho hành vi đó.
Tôi biết mấy bài đăng này là để cho tôi xem.
Dù sao Trương Dĩnh cũng không phải nghệ sĩ, bài đăng của cô ta thì được bao nhiêu người để ý chứ.
Nhưng ngay lập tức, cô em gái "ngoan ngoãn nghe lời" của công ty - Hứa Tiếu đã chia sẻ lại bài đăng của Trương Dĩnh.
Tôi và Hứa Tiếu có chung một quản lý. Bởi vì tính cách tôi khá ương bướng, nên bình thường Trương Dĩnh đi ra ngoài xã giao đều sẽ dẫn theo Hứa Tiếu.
Hứa Tiếu cũng khá khôn khéo hiểu chuyện, tính ra đến bây giờ cũng có được chút danh tiếng. Cô ta vừa chia sẻ lại bài đăng thì lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người hơn.
Mọi người bắt đầu bàn tán "Hình như Hứa Tiếu vừa share lại bài đăng của quản lý thì phải. Nói ai ấy nhỉ?"
"Tôi còn nhớ Hứa Tiếu với Tống Thiên Hủy có chung quản lý đấy."
"Đậu má, hôm Tống Thiên Hủy livestream còn có người gọi điện thoại ép dùng quy tắc ngầm, người kia không phải Hứa Tiếu chứ?"
Một hòn đá làm dậy lên sóng ngầm.
Trên Internet không giấu được bí mật, chẳng mấy chốc quan hệ giữa ba chúng tôi đều bị phanh phui. Có người còn ghi hình lại thời điểm tôi trả lời điện thoại trong phòng livestream rồi đăng lên Internet.
Hứa Tiếu có lẽ nhận ra điều không ổn và nhanh chóng xóa bài chia sẻ kia đi. Nhưng cuối cùng vẫn không ém được chuyện này, ngay sau đó # Tống Thiên Hủy livestream #, và # Hứa Tiếu xóa bài # đã lên hotsearch.
Trương Dĩnh tức giận gọi tôi trở lại công ty "Cô có ý gì, định đối đầu với công ty đúng không? Đừng quên là hợp đồng vẫn nằm trong tay tôi đấy."
Tôi có chút cạn lời "Điện thoại là cô cầm, nội dung là cô viết, bài đăng là Hứa Tiếu chia sẻ, liên quan gì đến tôi?"
Trương Dĩnh vẫn ương ngạnh "Hoặc là bồi thường thiệt hại rồi biến ra ngoài, hoặc là dừng livestream và xin lỗi công ty, cô chọn cái nào thì chọn."
Tôi còn chưa mở miệng, Hứa Tiếu đã bắt đầu nức nở "Chị Trương, chị đừng nóng giận, đừng trách chị Hủy Hủy, đều là lỗi của em, lúc đó em không nên chia sẻ..."
Tôi không đợi Hứa Tiếu nói hết thì đã quay sang nói với Trương Dĩnh.
"Mọi người nghe thấy cả chưa? Có người nhận sai rồi đấy, đừng có đổ mọi chuyện lên đầu tôi. Giờ tôi về được rồi chứ, lát nữa còn phải livestream nên tôi không ở đây với mọi người được đâu."
Tôi nói xong liền xoay người bỏ đi.
Trương Dĩnh chắc không ngờ là tôi cứng đầu như thế, mặt cô ta đỏ bừng lên không phát ra được tiếng nào.
Cư dân mạng vẫn đang kêu gào gọi tên yêu cầu tôi đưa ra một câu trả lời.
Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi quyết định đăng bức ảnh cận cảnh Lục Phồn đi một đôi tất đỏ. Lòng bàn chân hướng về phía máy quay, trên nền đỏ có hình người màu đen, bên cạnh có viết mấy chữ lớn: "Đạp lên tiểu nhân."
Tôi còn tiện tay đính kèm liên kết mua hàng và dòng chữ “Hàng cao cấp dành cho năm mới, bạn đồng hành đắc lực trên con đường thành công, chất lượng thế nào ai dùng rồi sẽ biết”.
Những cư dân mạng kia khi thấy món hàng tôi vừa đăng tải thì đều phá lên cười.
"Hahaha, trước đây tôi không biết Tống Thiên Hủy hài hước như vậy đấy. Cô ấy không đáp lại câu nào, nhưng ai cần mắng thì vẫn mắng được."
"Theo thái độ của Hủy tỷ, mua bít tất thôi!"
"Người kia thật sự là Hứa Tiếu sao? Gần đây tôi cũng cảm thấy năng lực của cô ta không tương xứng với tài nguyên lắm."
Nhờ phúc của Trương Dĩnh và đồng đội heo của cô ta, sản phẩm tất đỏ của tôi lại được bán hết sạch sành sanh.
Không ngờ tôi còn chưa kịp vui mừng thì Lục Phồn lại gọi điện tới.
"Tại sao các nhân viên công tác xung quanh cứ nhìn chằm chằm vào chân anh vậy, chuyện này em tính giải thích thế nào?"
Tôi sửng sốt vài giây "Có lẽ là bởi vì... chân của anh dễ nhìn?"
Giọng nói của Lục Phồn vẫn không để lộ ra chút cảm xúc gì "Anh chuẩn bị lên máy bay rồi, trước khi xuống máy bay, tốt nhất là em nên bịa ra lý do hợp lý một chút để thuyết phục anh."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Chờ chút đã.
Lục Phồn vừa nói gì cơ?
Lên máy bay?
Trời má, sao về sớm quá vậy!
-------------------------