5
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa đột ngột làm cho tôi tỉnh táo lại.
Vừa rồi tôi đã quá xúc động rồi!
“Sơ Bạch! Sơ Bạch, anh ra đây đi!” Trần Nặc đứng la hét ở bên ngoài, “Diệp Tri Hạ, cô đúng là cái đồ tiểu tam! Sơ Bạch là hôn phu của tôi, cô không biết xấu hổ…”
Tần Sơ Bạch buông tôi ra, bước ra ngoài.
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, “Đưa cô ta ra ngoài.”
“Cô Trần, nếu để cho tôi nghe bất cứ lời nào tương tư như vậy, cho dù là cô nói hay ai khác, tôi cũng sẽ đều tìm đến cô tính sổ.”
Trần Nặc vừa khóc vừa hỏi, “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em là hôn thê của anh cơ mà? Ôi, ôi! Buông tôi ra, bỏ cái bàn tay dơ bẩn của mấy người ra…”
……
Nói thật thì tình cảnh của Trần Nặc đúng là xấu hổ, tôi lăn lộn trong giới hơn mười năm cũng chưa thấy tình huống này bao giờ.
Tần Sơ Bạch quay lại, có vẻ như anh ấy không bị Trần Nặc làm ảnh hưởng gì.
Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, cười nói, “Vừa rồi em làm rất tốt.”
"Ông chủ.”
"Em gọi tôi là gì?" Giọng điệu của Tần Sơ Bạch có vẻ không vui.
“…” Tôi thử nói lại, “Sơ Bạch.”
Tần Sơ Bạch hài lòng cười, “Cũng không tệ lắm, thâm tình hơn một chút là ổn.”
Tôi chỉ có thể gọi lại một lần nữa, “Sơ Bạch ~”
Anh ấy cúi đầu bật cười, “Bảo em làm ra vẻ thâm tình một chút chứ không phải làm nũng như thế.”
“…”
Sao lại khó hầu hạ như thế nhờ?
À không, tôi hiện tại không phải đang hầu hạ anh ấy, chúng tôi là…
Đang có một mối quan hệ.
“Sơ Bạch.” Lần này tôi đã nói trìu mến hơn nhiều.
Yết hầu của Tần Sơ Bạch lên xuống, rồi anh lại cúi đầu hôn tôi.
Tôi chỉ sững người một lúc, sau đó liền vòng tay qua cổ anh đáp lại nụ hôn ấy.
Cuối cùng cảnh này có thể coi như là qua.
Nhưng trời cũng đã tối rồi.
Tôi và Tần Sơ Bạch hôn nhau cả một ngày, miệng tôi bắt đầu sưng hết cả lên.
Trên đường trở về khách sạn, tôi và Tần Sơ Bạch cùng ngồi trên một chiếc xe.
Tâm trạng của anh hình như rất tốt, cứ nhìn tôi rồi cười.
Tôi thấy anh ấy như vậy cũng bật cười theo, “Ông chủ.”
"Sao thế?”
“Bây giờ đã tan làm rồi.”
Tần Sơ Bạch cầm tay tôi, “Lúc quay phim hai chúng ta chính là một đôi, em có thể có tinh thần kính nghiệp một chút được không?”
Sao lại thành ra tôi không kính nghiệp rồi?
Tôi lúc nào cũng rất kính nghiệp mà, nhưng tại trước đây tôi chưa quay cảnh tình cảm như này bao giờ. Tôi mới 19 thôi mà, lúc trước đều là diễn cảnh con gái, em gái của người ta, chưa từng có cảnh tình cảm ướt át như vậy.
Tôi biết trong đoàn phim có một số diễn viên thích sao tác cp, nhưng tôi và Tần Sơ Bạch không như thế, hai chúng tôi đều rất kính nghiệp.
Đúng, nó là như vậy.
Tôi lặng lẽ hắng giọng, “Sơ…Sơ Bạch.”
“Ừ?” Lần này Tần Sơ Bạch mỉm cười.
“Tôi….”
Tôi định nói gì đây ta?
Bị anh ấy ngắt lời làm tôi quên mình định nói gì mất rồi.
Tôi lại nghĩ đến Trần Nặc.
“Anh không sợ chị Trần Nặc về nói chuyện hôm nay với gia đình, hai nhà sẽ ầm ĩ một hồi sao?”
Tần Sơ Bạch lạnh lùng cười cười, “Trần gia bọn họ không dám đâu.”
Là ngược lại.
Tôi lo lắng người Tần gia sẽ đến tìm tôi cơ.
Trong trường hợp bọn họ cho tôi tiền để rời khỏi Tần Sơ Bạch, tôi nên lấy hay là… lấy?
Tôi không cầm cũng không được mà, tôi nào dám đắc tội Tần gia đâu.
“Diệp Tri Hạ.” Bỗng dưng Tần Sơ Bạch gọi cả họ lẫn tên của tôi, “Tôi nói lại lần cuối cùng, giữa tôi và Trần Nặc không có bất cứ mối quan hệ nào cả.”
Tôi gật gật đầu, “Tôi biết, tôi biết.”
Anh ấy nhìn tôi, “Biết thật không?”
“Thật mà.”
Tôi đã nhìn ra rồi, thật sự thì Tần Sơ Bạch không thích Trần Nặc, nhưng anh làm sao chống lại được việc người nhà mình thích chứ.
Liệu anh ấy có thắng được gia đình mình không đây?
Haizz, nói thật thì Tần Sơ Bạch cũng rất đáng thương, đã 30 tuổi đầu rồi vẫn còn phải nghe theo sắp xếp của gia đình.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà, thì ra sinh ra trong gia đình giàu có không phải lúc nào cũng sung sướng.
6
Trần Nặc không đến thăm phim trường nữa, những phân cảnh tiếp theo tôi quay cũng thuận lợi hơn nhiều.
Tần Sơ Bạch bàn bạc với đạo diễn một chút, cuối cùng cũng bỏ cảnh nóng. Không phải vì tôi không diễn được mà tôi sợ bị hỏi tội.
Cuối cùng bộ phim cũng quay xong, tôi thở phào nhẹ nhõm và cũng rất vui vẻ vì học hỏi được nhiều điều từ Tần Sơ Bạch.
Tiệc đóng máy kết thúc, tôi gọi điện cho Tri Vũ bảo muốn gặp nó, thằng bé hẹn tôi gặp nhau vào thứ bảy.
Ngày mốt là thứ bảy rồi.
Tôi về nhà nghỉ ngơi một ngày, sáng hôm sau, sau khi trang bị đầy đủ, tôi tự lái xe đến trường đón Tri Vũ.
Tri Vũ nhìn thấy tôi rất vui vẻ, kể rất nhiều chuyện thú vị trong trường học, nghe thấy thế tôi vô cùng hâm mộ.
Có vẻ thằng bé nhìn ra sự hâm mộ của tôi, ảo não, “Đều là tại em không tốt, nếu như không phải tại em…Chị ơi, em thật sự không cần nhiều tiền đâu. Đợi khi em lên đại học, em sẽ đăng ký khoản vay sinh viên, còn có thể đi làm bán thời gian nữa. Chị cũng đi học đi, em biết chị rất muốn học đại học.”
“Cái thằng bé này nói cái gì vậy, chị không đến mức không có tiền nên mới không học đại học đâu. Chị của em mà không có tiền thì trên đời này làm gì có người nào có tiền nữa.”
Mặc dù tôi không giàu có như Tần Sơ Bạch hay Trần Nặc nhưng dù sao tôi cũng là một ngôi sao mà, trong tay vẫn có chút đỉnh tiền.
“Chị vẫn còn có hợp đồng, làm sao đi học được?”
Tri Vũ cúi đầu.
Tôi vỗ vỗ gáy nó, “Được rồi, sau này vẫn còn cơ hội mà. Chờ đến khi em đi làm việc kiếm tiền thì chị sẽ đi học, đến lúc đó em phải nuôi chị nhé.”
Tri Vũ bật cười, rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Em muốn đi đâu chơi?” Tôi hỏi thằng bé.
“Em không muốn đi đâu chơi cả.”
Tôi biết dạo này Tri Vũ rất bận rộn học hành, mỗi ngày đều mệt mỏi. Vất vả lắm mới có ngày nghỉ, chắc cũng chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi, vì thế tôi đưa thằng bé về nhà.
Hai chúng tôi đang ngồi trò chuyện trên sofa thì chuông cửa đột ngột vang lên.
Tôi vội chạy ra cửa, trên màn hình hiện lên khuôn mặt của Trần Nặc.
Tại sao cô ấy lại ở đây?
Tôi nhấn nút mở, một lát sau Trần Nặc liền đi tới.
Tôi còn chưa kịp nói gì thì cô ấy đã tát vào mặt tôi.
“Diệp Tri Hạ, cái đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ này, cô cho rằng mình có thể trốn trong đoàn làm phim cả đời được sao?”
“Cô đang làm cái gì vậy?” Tri Vũ bước tới kéo tôi ra sau lưng, “Cô dựa vào cái gì mà có thể đánh người khác? Xin lỗi đi!”
“Xin lỗi cái c.on mẹ cậu.” Trần Nặc gay gắt nói, “Cô ta dám nhận lời xin lỗi của tôi chắc? Cậu là ai? Được lắm Diệp Tri Hạ, cô còn dám giấu đàn ông trong nhà nữa sao? Sơ Bạch có biết chuyện này không? Con đ.ĩ…”
“Ba!”
Lại một cái tát nữa, nhưng lần này là Tri Vũ tát Trần Nặc.
“Cô ăn nói cho sạch sẽ một chút, cái tát này tôi trả lại cho cô. Đừng nói đàn ông không thể đánh phụ nữ, tôi chỉ trả lại cái cô nợ chị tôi thôi! Mau cút đi!” Tri Vũ chỉ vào Trần Nặc, tức giận nói.
Nói xong thằng bé xoay người kiểm tra má tôi, “Để em nhìn xem.”
“Diệp Tri Hạ, cô đợi đó cho tôi!”
Trần nặc hét xong liền đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Tôi thở dài, lắc đầu, “Chị không sao.”
“Chuyện này là lần đầu sao?” Tri Vũ lạnh giọng hỏi, trong mắt hiện lên một chút tàn nhẫn không hợp với tuổi.
“Là lần đầu, em không cần lo lắng cho chị đâu. Công ty chị tốt lắm, không ai bắt nạt được chị đâu, cô ấy chỉ là hiểu lầm thôi.” Tôi cầm tay Tri Vũ, “Em đừng có làm gì đấy, cứ lo học thật tốt đi.”
Tri Vũ không nói gì, vừa đau lòng vừa tức giận nhìn tôi.
Tôi cũng không nghĩ tới chuyện Trần Nặc sẽ tìm được chỗ này. Đã lâu không có tin tức gì về cô ấy, tôi còn cho rằng cô ấy đã buông bỏ Tần Sơ Bạch.
Người phụ nữ này vừa tùy hứng lại cố chấp, đây là lần đầu tiên tôi ghét một người đến vậy, thậm chí còn muốn trả thù cô ấy.
Nhưng nghĩ là thì vẫn nên quên đi, tôi không có chống lưng, không nên gây chuyện thì hơn, huống hồ tôi không phải có một mình.
Sự việc hôm nay đã bị Tri Vũ thấy, tôi lo lắng chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến nó.