1

"Vậy Diệp Tri Hạ chẳng phải là sắp bị đá rồi sao?"

Tôi vừa mới đến công ty liền nghe thấy hai người đứng ở quầy lễ tân đang bàn tán về tôi.

Tôi đã làm gì có người yêu đâu mà bị đá trời?

Hai người nọ vừa thấy tôi liền im bặt, không hó hé thêm câu nào nữa.

Tôi cũng chả thèm quan tâm đến mấy lời nói đó, bước vào thang máy.

Ông chủ của tôi sắp kết hôn, tôi đã nghe về chuyện này rồi.

Bọn họ đều nói tôi là người được Tần Sơ Bạch bao nuôi, tôi chỉ thừa nhận việc anh ấy là kim chủ của tôi, còn bao nuôi là chuyện hoàn toàn vô căn cứ.

Chúng tôi đơn giản chỉ là mối quan hệ tiền bạc – anh cho tôi tài nguyên, tôi thì cho anh tiền.

Thế nhưng tôi là loại thể hàn, cho dù có nâng đỡ như thế nào cũng không nổi được, đến bây giờ vẫn quẩn quanh ở tuyến mười tám.

Tôi thở dài.

Tôi vừa quay xong một bộ phim, sau đó phải cấp tốc trở về công ty họp, trước đó phải đi chào hỏi ông chủ đã. Cũng phải cảm ơn anh ấy mấy năm nay không vứt bỏ tôi.

Tôi gõ cửa xong đi vào, Tần Sơ Bạch ngẩng đầu, nhẹ liếc tôi một cái, “Em đã quay lại rồi.”

“Vâng.” Tôi tiến lên, “Ông chủ, tôi đến họp.”

Tần Sơ Bạch khép kịch bản trong tay lại, tiện tay đặt nó lên bàn, “Không cần họp nữa, kịch bản tiếp theo tôi đã định cho em rồi.”

Anh ấy dùng ánh mắt chỉ vào tập kịch bản trên bàn, tôi ngay lập tức hiểu ra, cầm nó lên xem.

Là kịch bản một bộ phim điện ảnh.

“Cái này, ông chủ à, anh xem tỷ suất người xem truyền hình tôi đã không gánh nổi thì nói gì đến phòng vé nữa.” Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tôi rất biết tự lượng sức mình đó nha.

“Nam chính là tôi.”

Tôi đã hiểu ý của Tần Sơ Bạch rồi, bộ phim này là anh ấy gánh, tôi chỉ cần cọ thành tích là được.

Ông chủ đúng là vì để nâng tôi lên đã hao tâm tổn trí rất nhiều, trong giới tôi có tiếng là người kéo độ nổi tiếng của những diễn viên nam từng hợp tác chung xuống, cho nên không ai thích đóng phim chung với tôi cả.

Ông chủ tôi là một ảnh đế nổi tiếng, vì tôi mà tiền đồ của mình anh ấy cũng chịu hy sinh, người này đúng thật là một ông chủ tốt mà.

Nhưng mà ông chủ tôi đã mở công ty giải trí, có tiền cũng có địa vị trong giới. Cho dù không theo nghiệp diễn xuất nữa thì cũng không thiếu tiền.

Tôi gật đầu, “Vậy tôi sẽ nhận nó, cám ơn ông chủ.”

“Em vừa mới quay xong một bộ phim, cứ nghỉ ngơi vày ngày trước đi.” Giọng nói của Tần Sơ Bạch nhẹ nhàng.

Người ngoài đều nói anh khó gần, lạnh lùng, người lạ không nên chạm vào, đó là vì họ chưa hiểu Tần Sơ Bạch.

Trong mắt tôi, Tần Sơ Bạch vừa nho nhã lại dễ gần.

“Cám ơn ông chủ.”

Tôi cầm theo kịch bản ra ngoài.

Cánh cửa vừa đóng lại thì bên tai tôi đã nghe được tiếp giày cao gót “cộp, cộp”, mới quay người lại thì đập vào mắt tôi là một người phụ nữ trông rất xinh đẹp.

Người này không ai khác chính là nữ diễn viên Trần Nặc, người mới nhận danh hiệu ảnh hậu, cũng là người được đồn đoán sẽ kết hôn với Tần Sơ Bạch.

Bây giờ xem ra tin này không phải tin đồn nữa rồi, mà là thật đó!

Đây là bà chủ tương lai của tôi đấy, phải tranh thủ ôm đùi thôi.

Tôi vội vàng tiến lên chào hỏi, “Chị Trần Nặc, em chào chị.”

Trần Nặc ban đầu có thái độ kiêu căng, hình như vốn là muốn mắng tôi, nhưng thấy tôi lại chào hỏi nên cũng sửa lời.

Chị ta mím môi, ưỡn ngực, “Sao cô lại ở đây? Cũng chỉ là một diễn viên tuyến 36 mà thôi, có gì quan trọng mà lại đến tìm ông chủ chứ?”

……

Chà, dù sao cũng là diễn viên kém nổi, tuyến 18 hay 36 thì cũng có khác gì nhau đâu.

“Em vừa quay phim về xong, chỉ đến tìm ông chủ để chào hỏi thôi ạ.”

Trần Nặc hất mái tóc màu đỏ của mình trông rực rỡ làm sao, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

“Tôi sắp kết hôn cùng Sơ Bạch, tôi không thích chồng mình cùng cô gái khác qua lại thân thiết như thế, sau này cô nên cách xa anh ấy một chút.”

Tôi cảm thấy khó xử, “Chị Trần Nặc, hay là chị nói một tiếng với ông chủ đi, nếu anh ấy không muốn gặp em, thì em cũng không thể từ chối được, chị xem có đúng không?”

Trần Nặc dừng một chút, gật gật đầu, “Cô nói có lý.”

2

Trần Nặc trực tiếp bước vào phòng làm việc của Tần Sơ Bạch, cửa cũng không đóng, liền nói với anh ấy: "Em không thích cái người tên là Diệp Tri Hạ kia, sau này anh đừng có gặp mặt cô ta nữa.”

……

Tốt xấu gì chị cũng nên đóng cửa lại đi chứ, tôi nghe thấy hết rồi đấy, chị không thấy xấu hổ nhưng tôi cũng thấy xấu hổ thay chị luôn đấy.

Tôi lặng lẽ đi tới, cẩn thận đóng cửa lại, cố gắng không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Giọng nói của Tần Sơ Bạch truyền tới tai tôi thông qua khe cửa, “Cô là ai?”

“Em là hôn thê của anh đó.” Trần Nặc nói chuyện này như là lẽ đương nhiên, “Sơ Bạch, bố mẹ anh và bố mẹ anh đều rất coi trọng cuộc hôn nhân này nha. Hơn nữa hai nhà chúng ta môn đăng hộ đối như thế, đều xuất thân từ nhà giàu. Anh vẫn là ảnh đế nổi tiếng, còn em là ảnh hậu mới được trao danh hiệu. Anh xem, trên thế giới này còn có hai người nào xứng đôi hơn chúng ta sao?”

Tôi đứng ngoài cửa liên tục gật đầu, Trần Nặc nói không sai.

Tại sao tôi lại không được sinh ra trong một gia đình tốt như vậy?

Bố mẹ tôi ly hôn, bố tôi mang theo bồ nhí của ông cao chạy xa bay. Mẹ tôi dẫn theo em trai tôi, nó mới học trung học. Chi phí sinh hoạt của bọn họ đều là do tôi bỏ ra, họ chi tiêu lại còn xa xỉ hơn cả tôi. Mẹ tôi suốt ngày đều oán giận tôi vô dụng, nói tôi sao lại không nổi tiếng…

Khoảng cách giữa người với người sao lại lớn đến như vậy chứ?

Giọng nói của Tần Sơ Bạch lại vang lên, “Nếu không còn chuyện gì khác thì mời cô ra ngoài.”

Thì ra anh ấy không thích Trần Nặc.

Nhưng như vậy thì đã sao?

Bố mẹ Tần Sơ Bạch thích Trần Nặc là được rồi, mấy gia tộc lớn như nhà bọn họ, chuyện kết hôn đều không thể tự mình quyết định.

Cho nên Trần Nặc vẫn có khả năng là bà chủ của tôi.

Tần Sơ Bạch nói thẳng thừng như vậy, Trần Nặc nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Mọi người trong giới đều nói tính tình của Trần Nặc không tốt.

Kết quả là...

"Sơ Bạch, anh thật ngầu, em thích anh!"

Trần Nặc vậy mà lại tỏ tình với Tần Sơ Bạch.

Tôi lặng lẽ đóng cửa lại rồi đi về phía thang máy.

Phía sau lại truyền đến tiếng giày cao gót "cộp, cộp", là Trần Nặc bước ra.

"Sao cô còn chưa đi?" Trần Nặc bước nhanh tới, "Có phải cô nghe lén tôi và Sơ Bạch nói chuyện không?"

Chính chị nói oang oang ra, vậy mà còn trách người khác à?

Nhưng để giữ công việc của mình, tôi không thể nói câu này được.
Khóe miệng tôi nhếch lên nụ cười giả dối, “Chị Trần Nặc, chị nói không sai, chị và ông chủ đúng là xứng đôi vừa lứa.”

Trần Nặc hùng hổ trừng mắt nhìn tôi, kết quả lại bị câu nói của tôi làm cho dịu lại.

“Cô thật sự cảm thấy như vậy?” Trần Nặc nửa tin nửa ngờ hỏi.

Tôi liên tục gật đầu.

Trần Nặc hài lòng cười, “Tuy trong giới cô đúng là mờ nhạt nhưng thị lực thì đúng là không tệ lắm.”

Chị ta đi cùng tôi vào thang máy, “Vừa nãy tôi nói gì với cô cô phải nhớ cho kỹ đấy, tôi là hôn thê của Sơ Bạch. Tôi không muốn anh ấy bị những người phụ nữ khác vây quanh.”

"Được, em sẽ nhớ kỹ."

Nhớ kỹ là chuyện của nhớ kỹ chứ tôi có thể làm được đâu, tại vì tôi và Tần Sơ Bạch còn phải quay phim với nhau nữa.

Không lâu sau bộ phim này cũng chính thức được công bố, Tần Sơ Bạch là diễn viên hiếm hoi vừa có thành tích lại có lưu lượng, sức chiến đấu của người hâm mộ anh đều rất mạnh.

Cho nên sau khi công bố diễn viên, tôi nhanh chóng bị dìm trong nước bọt. Fan của Tần Sơ Bạch đều nói tôi không xứng đóng phim với anh, yêu cầu đoàn làm phim đổi nữ chính.

Haha, những fan này thật đúng là lo lắng thừa rồi, là người họ thích cho tôi vai nữ chính trong bộ phim này chứ bộ. Huống hồ tôi kiếm tiền cũng là kiếm tiền về cho thần tượng của họ chứ ai.

Phòng làm việc của Tần Sơ Bạch rất nhanh đã lên bài, yêu cầu fan đừng quá khích, hiện tại Tần Sơ Bạch không cần dựa vào lưu lượng, hãy để cho anh có không gian tự do.

Người hâm mộ đều coi thần tượng là thần, sau đó liền im lặng nghe lời, không quá khích nữa.

Mà bọn họ ở bên này vừa im ắng, bên Trần Nặc lại đánh tiếng áp đảo tôi.

Chị ta tìm được tôi, “Cô lại còn dám đóng phim cùng Sơ Bạch nữa hả? Cô không phải đã đồng ý với tôi cách xa anh ấy ra rồi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play