Tiều Đực kể đến những giây phút cuối cùng của Nguyệt Hằng, những thời khắc mà nàng đã lọt vào vòng vây của lũ linh cẩu độc ác. Trong lúc mà nàng cô đơn nhất , lúc nàng gặp nguy hiểm nhất , thì trái tim nàng vẫn mong cho người chồng của mình được bình an. Vạn Vân Phong lúc này ngón tay giật nhẹ, khuôn mặt nhăn nhó kiểu như trong lòng đang cuộn trào bão tố của sự phẫn nộ. Nông Văn Rau đứng bên cạnh, nhìn thấy phản ứng đấy thì đâm ra âu lo. Ông ta hướng Vân Phong mà nói .
- " thưa tiên sinh , người vẫn ổn chứ?"
Vân Phong lúc này hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh , đoạn đưa bàn tay về phía Nông Văn Rau ra hiệu mình ổn và gật đầu. Tiều Đực kể tới đây thì kết câu chuyện, hắn thở dài mà nói.
- "Bọn chúng sau khi xong việc thì kéo nhau về Đại La cả, ta cũng không ở lại mà trở về núi Lương. Khi về trại rồi ta cảm thấy có chút không an tâm, liền cho bọn do thám xuống làng xem thử thì gặp ngươi trở về . Mọi chuyện đến đây thì không cần phải nói tiếp nữa nhỉ."
Tiều Đực phì cười , nhưng trong ánh mắt của hắn dường như cũng cảm thấy kinh sợ hành động của bọn quan chức Đại La. Tất cả mọi người lúc này đều rơi vào trạng thái im lặng, nhất thời chưa biết nói gì , ai nấy đều suy nghĩ rất nhiều. Khánh Hậu nãy giờ vẫn im lặng , nghe câu chuyện của Tiều Đực trong lòng ông ta cảm thấy nghi ngờ. Khánh Hậu suy nghĩ gì đó, ông ta bước lên chỉ mặt Tiều Đực mà nói.
- " Ngươi đừng có xạo , rõ ràng ngươi bịa chuyện , ngươi đừng hòng lừa được ta."
Sự khẳng định của Khánh Hậu khiến cho tất cả mọi người ngơ ngác nhìn sang, mà cả Tiều Đực cũng ngước đôi mắt lên nhìn, hắn không hiểu Khánh Hậu nói gì. Khánh Hậu lúc này cười nhạt, khuấy tay mà giải thích.
- " để ta nói thẳng ra luôn. Tất cả mọi chuyện ở đây đều là do băng cướp Lương Sơn Đồng các ngươi gây ra. Bây giờ các ngươi phải chịu sự trừng phạt, đó đây cũng là điều hiển nhiên thôi. Bản thân ngươi biết rằng ngươi chắc chắn sẽ phải chết, nhưng ngươi không cam tâm chết một mình nên muốn kéo theo chúng ta cùng chết, thế nên ngươi đã tính kế chúng ta. Trong những giây phút cuối cùng này ngươi bịa ra chuyện tiết độ sứ lên đây và đẩy toàn bộ tội lỗi cho tên tiết độ sứ ấy, mục đích nhằm khiến cho vị cao nhân này bị lừa mà tìm tới tiết độ sứ gây hấn. Đây mới thực sự là âm mưu của ngươi , có đúng không?"
Một ý tưởng nghe cũng rất là hợp lý , không thể loại trừ hoàn toàn khả năng này. Khánh Hậu chỉ ra những việc bất hợp lý khi tiết độ sứ lại đến cái đất xa xôi này, cho rằng đó là điều không thể. Hắn khẳng định Tiều Đực là tên bày mưu kế để dẫn mọi người vào bẫy đương đầu với một kẻ thù lớn hơn rất nhiều. Lý luận đó rất hợp lý, khiến Nông Văn Rau tròn xoe mắt, gật đầu lia lịa.
- " Phải, chính là như vậy. Nhà ngươi đã bịa chuyện này để đẩy chúng ta vào thế đối đầu với tên tiết độ sứ Độc Cô Tởm kia, chính là mưu kế thấp hèn của ngươi nhằm mục đích kéo chúng ta chết theo ngươi, có đúng không?"
Tên hộ vệ nghe vậy cũng vỡ lẽ ra , hắn cũng cho rằng điều đó đúng, lập tức chỉ con dao vào mặt Tiều Đực mà quát lên.
- " Thật to gan, sắp chết đến nơi rồi còn bày mưu hại chúng ta . Ngươi thật là một kẻ nham hiểm nhất mà đã từng gặp, không thể tha thứ cho ngươi được."
Cả ba tên đang hùng hổ nhắm vào Tiều Đực như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, họ đều không tin vào những lời tên cướp nói. Vạn Vân Phong nãy giờ im lặng , lúc này hướng đôi mắt về tên Tiều Đực vỗ tay một cái.
- " Được rồi ,các ngươi đừng truy hỏi hắn nữa . Ta tin những lời hắn nói là thật."
Nông Văn Rau và đồng bọn nghe vậy thì cảm thấy kỳ lạ, quay lại nhìn bạch y nhân kia mà ngạc nhiên. Nông Văn rau lúc này vẫn còn đang nghi hoặc, vội cúi đầu thi lễ.
- " thưa tiên sinh , người thực sự tin vào những lời vô lý của cái tên khốn nạn này sao?"
Tên hộ vệ lập tức cũng nói theo.
- " xin tiên sinh hãy cẩn thận, coi chừng mắc mưu tên rác rưởi này. Cái này rõ ràng hắn đang cố ý cài tiên sinh vào thế khó, cố tình khích đểu tiên sinh, xin tiên sinh hãy suy xét."
Đúng là nói chuyện một tên tiết lộ sứ chỉ dẫn theo 12 thuộc hạ chui lên cái vùng núi hẻo lánh này thì thật sự cũng rất là vô lý. Nếu muốn thám thính tình hình, hắn chỉ việc cứ người đi do thám. Còn nếu thật sự muốn kết giao với Tiều Đực, hắn chỉ việc cử sứ giả đi mà thôi . Tiết độ sứ ở vùng Giao Chỉ này chính là người đứng đầu , tựa như vua đứng đầu một nước vậy, việc rời cung điện là một việc vô cùng nguy hiểm và rất phiền phức. Cơ mà muốn đánh giá điều gì thì phải dựa vào những thứ gọi là bằng chứng. Vạn Vân Phong lúc này hướng ánh mắt về căn nhà cháy trụi của mình, khuôn mặt trầm ngâm.
- "Ừ thì chuyện tiết độ sứ lên vùng đất này đúng là nghe có vô lý thật, nhưng cũng không phải là không thể. Thật ra ta có phát hiện ra dấu vết của một tên Võ sư để lại , cho nên cái chuyện một tên võ sư xuất hiện ở đây là một điều chắc chắn có."