Tiều Đực đang kể lại mọi việc, kể đến chuyện mà bọn chúng đã giới thiệu cho tên tiết độ sứ kia về một gái làng chơi ở dưới làng. Tên hộ vệ nghe tới đây thì lại trừng mắt lên, hắn bước lên chỉ mặt cắt lời Tiều Đực mà mắng.
- " Thì ra là chúng mày đầu têu bày trò. Người ta đã bỏ nghề sắp cưới chồng mà chúng mày còn giở trò sằng bậy, muốn người ta làm việc thêm ư ? Lũ khốn nạn, tội đáng muôn chết "
Hộ vệ muốn lấy lòng Vân Phong, nhưng những lời nịnh nọt cũng phải biết cách . Hắn đang sọc ngang vào câu chuyện của người khác khiến cho Tiều Đực nhăn mặt khó chịu, mà Vân Phong cũng không ưa gì. Vạn Vân Phong quay sang nhìn hộ vệ trừng mắt một cái khiến hắn giật mình lùi lại, im lặng không nói gì nữa. Vân Phong lúc này lại quay sang tên cướp , dịu giọng ôn tồn nói.
- " được rồi, kể tiếp đi, ta vẫn đang nghe đây."
Tiều Đực lại gật đầu, hắn trầm ngâm một chút, tiếp tục kể tiếp. Đúng như kế hoạch, sáng ngày hôm sau Tiều Đực dẫn đám người Hán ở Đại La xuống ngôi làng của Nguyệt Hằng. Trùng hợp thế nào mà bọn chúng xuống lại đúng ngay lúc Vạn Vân Phong rời đi vào trấn mua trầu cau . Khi bọn chúng bước vào trong ngôi làng, thấy căn nhà kia đang trang trí đèn lồng đỏ chuẩn bị cho ngày cưới thì càng cảm thấy thú vị. Ba tên đầu lĩnh của Lương Sơn Đồng dẫn đám người tiết lộ sứ vào trong ngôi làng , bước vào trước căn nhà thì thấy lũ trẻ còn đang chơi đùa, lúc này một tên bước lên hỏi lớn.
- " Này lũ nhóc kia , chủ ngôi nhà này đâu rồi ? Ta muốn gặp chủ nhân của ngôi nhà này, các ngươi mau gọi người đó ra cho ta."
Thái độ hống hách của bọn quan quyền khiến lũ trẻ sợ hãi, bọn chúng chạy tút vô nhà gọi lớn.
- " Hằng tỷ ơi, có người tới kìa. Trông họ đáng sợ lắm."
Nguyệt Hằng ở trong nhà, trên người còn đang mặc bộ đồ áo cưới của cô dâu, nàng vội chạy ra xem thế nào. Vừa mới chạy ra ngoài, nàng đã giật mình khi nhìn thấy một đám đàn ông đang nhìn vô nàng với vẻ mặt đầy thèm muốn khiến trái tim nàng run sợ. Nguyệt Hằng nhìn những người lạ mặt ấy, nàng run rẩy hỏi.
- " Thưa các vị đại nhân, không biết các vị là ai? Từ đâu tới đây? Các vị tìm tiểu nữ có chuyện gì?"
Đám người tiết độ sứ nhìn thấy Nguyệt Hằng bước ra tựa như tiên nữ từ thiên sơn xuất thế, mặt chúng sáng rực trầm trồ thèm muốn. Lại đúng lúc nàng đang mặc một bộ đồ cô dâu khiến nàng càng trở nên quyến rũ hơn, vẻ mặt e ngại sợ sệt của nàng càng khiến cho những kẻ cuồng dâm thêm hứng thú. Bọn chúng không vào việc ngay, mà còn phải này nọ để thêm phần kịch tính. Độc Cô Tởm liền bước lên trước, mỉm cười nhẹ nhàng nói.
- "Thực ra cũng không có gì quan trọng đâu. Chúng ta là người từ Đại La lên đây, nghe nói ở chỗ này có một ca sĩ hát rất hay, giọng hát đê mê khiến người nghe nhớ mãi. Trong lòng chúng ta ngưỡng mộ, thật sự muốn được thưởng thức giọng hát của cô nương ấy, nên mới dắt nhau đến chốn này. Xin hỏi có phải cô nương là người hay hát một bài hát về loài hoa đỏ ấy, có phải không?"
Nguyệt Hằng thoáng chút vui mừng, nghe những người lạ mặt nói vậy thì nghĩ rằng đây là những người đúng đắn đàng hoàng, chỉ đơn giản là tới nghe hát . Nàng lại thấy kẻ bước lên nói chuyện ăn mặc vô cùng sang trọng, ra vẻ là người cao quý thì lại càng yên tâm hơn. Cho rằng đám người này không phải kẻ xấu, nàng cúi đầu đi lễ nói.
- "Tiểu nữ chẳng phải là ca sĩ gì, từ nhỏ chỉ được cha dạy cho hát một bài hát, quanh năm chỉ có đúng một bài hát ấy thôi . Và nó cũng không hay đến mức độ như đại nhân vừa nói , chỉ sợ làm đại nhân thất vọng rồi."
Nguyệt Hằng thật thà ngây thơ nghĩ sao nói vậy, đâu biết rằng trước mặt nàng là những tên khát máu bậc nhất của Đại La. Độc Cô Tởm đương nhiên tới đây không phải để nghe hát, mà tới đây để thỏa mãn thú tính của mình . Hắn lấy bài hát ra để nói chuyện chẳng qua là vẽ vời hoa lá cho cuộc chơi thêm phần thú vị, hắn cười nhạt mà xua tay.
- " Cô nương đừng quá hạ thấp mình như vậy . Lời đồn về tiếng hát của cô nương đã vang vọng khắp nơi, khiến cho ai nấy cũng đều trầm trồ tán thưởng . Ta bây giờ từ Đại La lên đây cũng chỉ muốn được nghe cô nương hát một lần, không lẽ cô nương không thể vì một người khách phương xa như ta mà rất cao tiếng hát được hay sao ? Ta chỉ có một mong ước nhỏ như vậy, xin cô nương thành toàn tâm nguyện cho ta"
Hắn nói xong cúi đầu thi lễ một cách lịch sự.
Nguyệt Hằng nào hiểu chuyện gì, có biết đâu đời nham hiểm? Nàng thấy kẻ trước mặt ăn mặc sang trọng lại nói năng lịch sự thì tưởng là thật, liền cúi đầu mà nói.
- " Nếu thực sự đại nhân muốn nghe hát, thì tiểu nữ cũng sẽ thuận theo . Nhưng chỉ mong đại nhân đừng quá mong chờ, bởi giọng hát tiểu nữ thực sự không phải hay đến thế. Tiểu nữ sẽ cố gắng hết sức, mong các vị đại nhân đừng chê bai. "
Nàng vừa dứt lời , cả đám người của tiết độ sứ liền xua tay, đồng loạt nói .