Trong phòng họp kín, trưởng trấn Nông Văn Rau phùng mang trợn má đập bàn quát mắng tên hộ vệ ầm ĩ. Ông ta cảm thấy tức giận vì sự coi thường của tên hộ vệ với những mối nguy bên ngoài , điều này với ông ta là một điều cấm kỵ. Tên hộ vệ cũng biết mình lỡ mồm nên im miệng không dám nói nữa, đành ngoan ngoãn chịu nghe mắng. Quân y lúc này cũng suy tư rất nhiều , hắn ta hướng trưởng trấn thi lễ hỏi.
- "Bẩm đại nhân, nếu như người đó thực sự là tiên nhân, vậy không phải là chúng ta đã đắc tội với một vị tiên nhân đó sao? Điều này là đại họa, bởi lỡ như vị tiên nhân ấy nổi giận, vậy thì cả cái trấn này liệu có thoát khỏi sự trừng phạt của ngài ấy?"
Nông Văn Rau vẫn đang hậm hực tên hộ vệ , nghe Quân y hỏi vậy thì nhanh chóng chuyển sang suy tư. Ông ta không phải là không nghĩ đến việc này, trầm tư một lúc rồi lại nhìn tên hộ vệ mà hừ lên một tiếng.
- " Chúng ta vẫn chưa làm gì xúc phạm đến vị tiên nhân kia . Nếu có xúc phạm thì chỉ có một mình cái tên ngu dốt kia xúc phạm mà thôi . Nếu vị tiên nhân ấy tức giận, ta lập tức sẽ đem tên ngu dốt kia hiến cho vị tiên nhân ấy để xoa dịu cơn thịnh nộ của ngài."
Tên hộ vệ giật mình, mồ hôi trán chảy ra. Việc trưởng trấn Nông Văn Rau đem tên hộ vệ ra thí mạng cũng là điều dễ hiểu, bởi tên hộ vệ là kẻ duy nhất chọc giận Bạch y nhân kia. Tên hộ vệ nghe vậy thì đành cam chịu, cũng chẳng dám nói gì, biết mình vừa rơi vào thế bất lợi. Còn Khánh Hậu vẫn đang rất suy tư, lúc này trầm ngâm hỏi tiếp.
- " thưa đại nhân, chúng ta bây giờ cứ giả sử rằng người ấy thực sự là tiên nhân, vậy việc chúng ta cần làm bây giờ là gì? Việc tiên nhân xuất hiện ở trấn này là một sự kiện lớn không thể bỏ qua, đại nhân đã có kế sách chưa?"
Tên Quân y rất chú tâm vào việc này, cảm thấy không thể làm qua loa được. Nông Văn Rau dường như cũng đã tính toán trước, hắn nhìn Quân y gật đầu nói.
- " việc tiên nhân xuất hiện ở trấn ta có thể nói là cực kỳ hiếm có. Chuyện này là đại họa hay là đại phước đều là do chúng ta phải biết cư xử sao cho đúng đắn. Ta đã có kế sách cho chuyện này, để có thể biến họa thành phúc, mà biến phúc càng trở thành phúc lớn hơn. Việc trước mắt là phải tích cực lấy lòng vị khách lạ mặt ấy , khiến ngài ấy có thiện cảm với chúng ta, mà nếu có thể thì hãy cho ngày ấy một chút ân tình gì đó. Nếu người ấy thực sự là tiên nhân , việc một tiên nhân nợ chúng ta một chút ân tình thì với chúng ta đó là điều tuyệt vời, sẽ được hưởng lợi không ít. Chúng ta hoàn toàn có thể dựa dẫm vào vị tiên nhân ấy để nâng cao thế lực của mình, dù chỉ là danh tiếng."
Nói đến đây lại đưa tay lên hai má của mình , nhớ lại cảnh mình bị tát trong tiệm vải , không những không tức giận mà nở một nụ cười mãn nguyện. Nông Văn Rau đưa tay vuốt râu, ngẩng cao đầu tự sự.
- "Nếu người ấy thật sự là tiên nhân, thì hai tát ấy với ta là một vinh dự lớn lao. Nhiều năm sau ta có thể tự hào kể cho con cháu nghe rằng ta từng gặp Tiên Nhân, và được vị tiên nhân ấy dạy dỗ, điều này thật là phấn khích quá đi."
Khuôn mặt Nông Văn Rau trở lên đê mê sung sướng, cảm thụ những ký ức đẹp đẽ cuộc đời, bởi đối với ông thì tiên nhân là sự tồn tại mà ông ấy vô cùng thần tượng. Ông biết trong cuộc đời này không phải ai cũng may mắn được diện kiến một tiên nhân, mà còn được tiếp xúc trực tiếp với tiên nhân thì thật là vinh dự. Tên hộ vệ nãy giờ vẫn lặng im không nói , thấy Nông Văn Rau chìm trong khoái cảm mường tượng thì cả thấy rất không yên tâm . Hắn lúc này hướng trưởng trấn, ngập ngừng thi lễ mà hỏi.
- " Thưa... đại nhân , nếu như người ấy thật sự là tiên nhân thì không có gì để nói , nhưng nếu như người ấy không phải tiên nhân mà chỉ là phàm nhân, thì đại nhân sẽ tính thế nào?"
Nông Văn Rau khựng người lại, hướng ánh mắt về tên hộ vệ, cặp mắt nheo lại. Cái sự "nếu như" kia tức là ông ta bị một tên khùng tát vào mặt, cũng có cái lý của nó, cũng không phải là việc không thể xảy ra. Nông Văn Rau cũng hiểu điều đó, ông ta nghĩ đến chuyện vị khách kia không phải là tiên nhân mà chỉ là một phàm nhân bình thường, lúc này lại trợn ngược con mắt tức giận, miệng gầm gừ.
- "Nếu như kẻ ấy chỉ là một phàm nhân, thì hai tát vào mặt ta là sự xúc phạm không thể chấp nhận được . Ta phải xẻo từng miếng thịt trên người hắn, róc từng miếng một mới hả được cơn giận này."
Nông Văn rau từ trạng thái thỏa mãn sung sướng chuyển sang căm phẫn tức giận thật nhanh chóng, âu cũng là lẽ tự nhiên của con người. Cùng một con người là Bạch y nhân, cùng một việc là tát vào mặt Nông Văn Rau hai cái. Nhưng nếu như là một tiên nhân thì Nông Văn Rau lại cảm thấy vinh dự mà sẵn sàng kể lại cho con cháu nghe với vẻ đầy tự hào. Nhưng vẫn là người đó , nếu là một phàm Nhân thì đấy lại là một sự xúc phạm không thể tha thứ được , là một nỗi nhục nhã cần phải rửa bằng máu mới khiến Nông Văn Rau cảm thấy hài lòng.
Tên hộ vệ nghe vậy thì nở một nụ cười kín đáo, cảm thấy sung sướng trong lòng. Hắn thứ nhất không tin rằng nam nhân kia là một tiên nhân , chỉ cho rằng đó là một tên khùng điên hâm mát. Thứ hai nữa hắn bị người ta đấm cho một quả như vậy, làm mất hết mặt mũi trước mặt bao nhiêu người, thật không thể nào tha thứ được. Với những tâm niệm như vậy , thì việc tiêu diệt cái tên bạch y nhân kia với hắn là một điều tất nhiên. Bản thân hắn là một tên tiểu nhân đê tiện bỉ ổi , mà tiểu nhân ghi hận thì thật sự khủng khiếp, mối thù ấy càng khiến hắn ghi nặng trong lòng. Giờ nghe Nông Văn Rau đòi lóc từng miếng thịt trên người bạch y nhân, tức là hình phạt lăng trì khủng khiếp nhất thời phong kiến, thì càng vô cùng khoái chí. Hộ vệ tự nhiên trong lòng cảm thấy lâng lâng sung sướng, mơ đến ngày được phục hận. Để đến đợi đến ngày đó, thì việc bây giờ cần làm là phải xác định được người khách lạ mặt kia là phàm nhân hay tiên nhân. Không chỉ tên hộ vệ muốn điều tra thân thế của người đó, mà cả Nông Văn Rau lẫn Quân y đều rất muốn biết sự thật thế nào. Trưởng trấn lúc này mới hướng hai tên thuộc hạ mà ra lệnh.
- " Hai người nghe cho rõ đây, việc trước mắt đương nhiên là phải lấy lòng vị tiên nhân ấy, tuyệt đối không để ngày ấy phật ý. Chúng ta phải tích cực thể hiện lòng thành kính của mình với ngài ấy , đồng thời từ từ điều tra xem thân thế của ngài ấy. Việc điều tra và việc lấy lòng cần phải được làm một cách đều đặn và song song với nhau, và tuyệt đối phải cẩn trọng hết mức có thể. Trước mắt thì cần phải chuẩn bị quà cưới thật sang trọng, để ngày cưới chúng ta tới tham dự hôn lễ của vị tiên nhân kia cho chu đáo."
Nông Văn Rau nói tới đây, lúc này Quân y cảm thấy có chút vướng mắc liền nói vào.
- "Bẩm trưởng trấn đại nhân, vị tiên nhân kia không hề mời chúng ta đi đám cưới, thì việc chúng ta tự ý tham dự có phải là quá vô duyên hay không? "
Không mời mà vẫn đi, như vậy quả thật là vô duyên. Nhưng hoàn cảnh này thì có chút đặc biệt. Vùng đất này thuộc quyền quản lý của ông ta, nếu có sự kiện trong trấn thì ông ta có tự ý tham dự cũng không phải điều gì đó cấm kỵ. Nông Văn Rau nghe quân y hỏi thế thì bật cười, ông xua tay mà trả lời.