Như đã hẹn trước, buổi sáng hôm đó Nguyễn Văn Thiên và người hàng xóm cùng khăn gói lên đường xuống Đại La . Vợ con của cả hai gia đình đều ra đưa tiễn, đó là lúc trong khoảnh khắc mà Nguyệt Hằng và đứa trẻ 8 tuổi kia đứng cạnh nhau . Đứa trẻ 8 tuổi ấy ngước nhìn người con gái xinh đẹp bên cạnh, tuổi nó còn nhỏ lắm chưa hiểu được ham muốn yêu đương là gì, nhưng nó cũng cảm giác rằng người con gái ấy quá đẹp, không giống như đồn thổi của những người hàng xóm . Trong ánh nắng của buổi sáng , hai người đàn ông khăn gói tay nải chuẩn bị lên đường, hai người vợ dặn dò cẩn thận . Bọn họ trấn an vợ con mình rồi rời đi, hai người vợ và hai đứa con nhìn theo bóng dáng của hai người chồng, người cha ấy rời làng đi mất thì trong lòng có gì đó xao xuyến . Lúc nào cũng vậy, trong những lúc đưa tiễn, người ra đi thì vui vẻ nhưng người ở lại nhìn theo sẽ rất là nhớ mong. Nguyễn Văn Thiên cùng người hàng xóm rời khỏi làng, vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện . Người hàng xóm mở lời hỏi.

- " Thiên huynh , huynh thật sự là muốn tới Đại La để vui chơi thôi sao? Thật sự không còn ý định gì khác à?"

Nguyễn Văn Thiên lúc này đã rời làng rồi, cũng không cần phải giấu, ông ta thở dài nói.

- "thực ra thì ta có ý đồ khác. Có lẽ huynh đệ cũng biết rồi , ở cái làng này người dân quá mê tín dị đoan . Họ đồn thổi con gái ta là con của quỷ, khiến cho nó mất đi tuổi thơ , và cũng mất đi cả tương lai của nó nữa . Ta định xuống Đại La khảo sát tình hình, nơi đó người ta ít mê tín dị đoan hơn . Ta định rằng sẽ xuống đó để sinh sống , cũng là tạo điều kiện cho con gái mình có được một cuộc sống bình thường như bao người khác"

Ánh mắt Nguyễn Văn Thiên cảm thấy buồn sâu lắng, mà người hàng xóm nghe vậy thì cũng tự nhiên có một nỗi buồn xâm chiếm tâm trí. Vậy ra không phải đi chơi , người hàng xóm tốt bụng này xuống Đại La rồi có thể sẽ lập nghiệp ở dưới đó luôn, không còn quay về cái làng này nữa sao? Nếu điều đó xảy ra, người này sẽ mất đi một người bạn tâm giao tri kỷ. Người hàng xóm tâm trạng cũng rất muộn phiền, ông ngẫm nghĩ lại những gì đã xảy ra với gia đình họ Nguyễn . Quả thật rất đáng thương cho cô bé mái tóc bạch kim kia, bé gái ấy trước giờ chưa từng làm chuyện gì xấu xa, nhưng cứ bị người dân đồn thổi và xa lánh . Bản chất con người ít học thì ít hiểu biết, thường hay sợ hãi . Họ sợ hãi những nỗi sợ vô hình, tự vẽ ra trong đầu mình những thứ gì đó ghê tởm để mà sợ, những điều đó vô tình đã giết chết đi tuổi thơ của một đứa trẻ. Nguyệt Hằng có thể chơi đùa vui vẻ với những đứa trẻ khác, trải qua một tuổi thơ bình thường như những đứa trẻ khác nếu như nàng không sở hữu mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh lam. Đó là "nếu" , nhưng đời mà, giá như không có chữ "nếu". Bởi vì nàng sở hữu mái tóc bạch kim cùng đôi mắt Lam Nguyệt, Nguyệt Hằng đã không thể có tuổi thơ của mình , thậm chí đi mai mối còn bị gia đình bên đàng trai lăng mạ chỉ bởi vì sự khác biệt của mình . Nàng chịu tất cả những bất công đó, cơ mà nàng có làm gì tội lỗi đâu cơ chứ? Người hàng xóm lại nhìn sang Nguyễn Văn Thiên, thấy khuôn mặt ông vẫn đang trầm tư. Ông đã hiểu rằng người cha này bên ngoài cười nói nhưng bên trong cũng đã rất buồn phiền và lo lắng cho vợ con mình . Ông ta muốn rời cái làng này để đi tới một nơi văn minh hơn, âu cũng là lẽ thường tình của một người cha đang nghĩ đến con gái , người chồng nghĩ đến vợ mình , người đàn ông nghĩ đến gia đình của mình . Tự nhiên không khí trở nên tĩnh lặng, không ai nói với ai câu gì . Hai người đàn ông ấy vẫn cứ tiếp tục đi, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng trong đầu của mình.

Hai người họ cứ đi như vậy, đi được một đoạn rời xa làng rồi , bất ngờ có tiếng hét lên.

- " hai tên kia , đứng lại đó cho ta..."

Tiếng hét ấy khiến cả hai đều giật mình, cả hai người họ đều thọc tay vào trong tay nải , bên trong đó có một con dao để phòng thân. Thủa xưa an ninh không tốt, đi đường xa đương nhiên là bọn họ phải thủ theo vũ khí phòng thân. Dù là chuẩn bị như vậy, nhưng mà trong hoàn cảnh này thì vô dụng rồi . Từ trong rừng, một đám người bước ra bao vây họ ở chính giữa, những người này đều mang theo đao bên mình, một loại vũ khí chuyên dụng. Đám người này mặt mày ai nấy cũng bặm trợn, nhìn sơ qua là biết rằng không thể chống cự được nữa . Nguyễn Văn Thiên và người hàng xóm run rẩy không biết chuyện gì xảy ra, thì lúc đó có một tên bước ra nói lớn.

- " đường này là do ta mở , núi này do ta làm chủ, các ngươi đi qua đã hỏi ý ta chưa ?"

Câu nói cửa mồm của đám cướp núi đây mà. Cái tên ấy bước lên trước, mắt trợn tròn nhìn họ khiến họ sợ hãi run rẩy, cả hai vội cúi đầu thi lễ.

- " đắc tội rồi. Không biết các vị anh hùng là ai , có chuyện gì mà tìm tới bọn tiểu nhân . Bọn tiểu nhân chỉ là những người nông dân trong cái làng ở gần đây, có việc đi ngang qua vùng đất của anh hùng mà không biết. Chúng tiểu nhân tuyệt đối không có ý xâm phạm hay xúc phạm gì các vị anh hùng, mong các vị anh hùng tha cho bọn tiểu nhân một mạng."

Trong cái tình huống này ai cũng hiểu rằng bọn này là cướp, tình huống hiểm nghèo. Quả thật là xui xẻo, vừa mới rời làng đã gặp ngay cướp . Cái tên bặm trợn kia bước lên trừng mắt nói tiếp .

- "các ngươi là lũ mắt đui mắt xịt , không biết uy danh của chúng ta sao? Chúng ta là 108 anh hùng Lương Sơn Đồng , chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo. Chúng ta hành hiệp trượng nghĩa, vì dân trừ bạo . Ta chính là đầu lĩnh của 108 vị anh hùng Lương Sơn Đồng tên là Tiều Đực, các ngươi đã hiểu rõ chưa?"

Nguyễn Văn Thiên và người hàng xóm giật mình, thì ra đây là băng cướp 108 tên ở núi Lương làm mưa làm gió thời gian qua. Bọn chúng nổi tiếng ra tay tàn độc, cướp giết thẳng tay không biết thương xót là gì cả . Hai người họ sợ hãi quỳ sụp xuống vái lạy, Nguyễn Văn Thiên run rẩy cầu xin.

- " thưa đại anh hùng Tiều Đực , xin đại anh hùng tha cho bọn tiểu nhân một mạng . Bọn tiểu nhân đều là người nghèo ở cái làng gần đây, không phải là kẻ xấu xa độc ác gì, xin đại anh hùng Tiều Đực tha cho tiểu nhân một con đường sống để tiểu nhân còn trở về với vợ con."



Bởi vì nghe chúng là tự xưng là "anh hùng cướp của người giàu chia cho người nghèo , trừ gian diệt bạo" nên Nguyễn Văn Thiên nhận mình là người nghèo để cầu xin, cơ mà dường như tên Tiều Đực không tin vào những lời của kẻ tội nghiệp kia nói, hắn bật cười.

- " cái gì mà người nghèo chứ? Ngươi chính là một kẻ độc ác nhất của cái làng ấy . Ngươi tội ác tày trời , không chuyện ác nào mà không làm, vậy mà dám tự nhận mình là người nghèo, là nông dân lương thiện sao? Ngươi xem ta là trẻ con à?"

Một tiếng gầm lên, Nguyễn Văn Thiên run rẩy sợ hãi không dám nói . Bây giờ có nói gì cũng không được, bởi kẻ mạnh muốn vu cáo kẻ yếu ra sao, buộc tội thế nào thì kẻ yếu chẳng có quyền để thanh minh . Người hàng xóm cũng quỳ bên cạnh sợ hãi lắm . Ông ta nghe tên Tiều Đực kia buộc tội Nguyễn Văn Thiên những tội vô lý như vậy, lo lắng run rẩy mà thanh minh dùm bạn, ông ai lắp bắp nói .

- "thưa đại anh hùng, chắc người có thể nhìn lầm điều gì đó rồi . Người nông dân bên cạnh tiểu nhân đâu phải là cường hào ác bá gì, chỉ là một người nông dân chăm chỉ cần cù để lo cho vợ con đầy đủ, tuyệt đối không làm những chuyện tàn độc . Đây là một người tốt, xin đại anh hùng minh xét."

Hàng xóm run rẩy nói đỡ cho bạn của mình, tất nhiên những lời của ông nói hoàn toàn là sự thật , nhưng cái tên tự xưng là đại anh hùng kia thì không nghĩ như vậy . Hắn bước lại gần , túm lấy tóc của người hàng xóm kéo lên, trừng mắt nhìn vào người hàng xóm mà nói.

- "ngươi là một tên khốn nạn , lại đi bênh vực bọn cường hào ác bá như vậy, ngươi không thấy xấu hổ với những người nông dân khác đã bị hắn cướp đất sao? Ngươi không thấy xấu hổ với đạo trời sao?"

Nói xong vung tay tát cái bốp vào mặt người hàng xóm ấy . Ông ta bị tát như vậy thì hoảng sợ , không còn nói nữa . Giờ phút này ông ta cũng hiểu một điều, khi những kẻ này đã buộc tội thì dù tội đó có hay không cũng phải cắn răng mà chịu đựng . Cơ bản đối với lũ cướp thì bọn họ không có quyền thanh minh, không có quyền minh oan cho mình. Tiều Đực lại trừng mắt nhìn người hàng xóm mà quát tiếp.

- " ta thật sự không hiểu hắn cho ngươi ân điển lợi lộc gì mà ngươi có thể đổi trắng thay đen, nói một tên cường hào ác bá độc ác như vậy là người tốt? Ngươi là một thứ cặn bã xấu xa "

Nói xong tát thêm cái nữa, rồi đẩy mạnh khiến người hàng xóm té chổng cẳng. Người hàng xóm té nằm xuống đất, đau đớn nhưng không dám nằm lâu mà vội vàng bò dậy , tiếp tục tư thế quỳ gối run rẩy. Tiều Đực dương dương tự đắc, đứng trước hai người nông dân đang quỳ gối trước mặt mình ưỡn ngực lên, ngẩng cao đầu ngạo nghễ.

- " được rồi, ta là một đại anh hùng xử phạt phân minh, tuyệt không xử oan cho người vô tội . Nếu hai người đã tự nhận mình là người tốt , vậy ta sẽ đưa ra bằng chứng để cho các ngươi không còn đường chối cãi"

Cả Nguyễn Văn Thiên lẫn người hàng xóm đều giật mình, bằng chứng về tội ác của họ ư? Bọn họ đã làm gì mà có tội ác, để mà có bằng chứng chứ? Điều này thật kỳ lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play