Ba tên bặm trợn kia bắt đầu kể lại chuyện trước đây.
Nguyên lai mọi chuyện bắt đầu từ việc bà chủ của kỹ viện Thiên Thai thấy tiểu cô nương Trần Thị Thu của làng Thạch Thần quá xinh đẹp, tin chắc nếu sở hữu được sẽ là hoa khôi của kỹ viện này , đem về cho bà ta không ít tiền.
Số tiền mà bà tính toán có vẻ không hề nhỏ , từ đó mà tâm chiếm đoạt nảy sinh.
Tuy nhiên cô nương Trần Thị Thu đó lại vào tay của Triệu phu nhân, bà chủ của gánh hát Cổ Loa.
Người này cũng không phải là dạng có thể đụng tới là đụng, không phải muốn giật là giật được , vì vậy phải chờ đợi cơ hội.
Hai năm sau , khi mà Thu nhi trả hết nợ cho Triệu phu nhân, khoản nợ chuộc em trai mình.
Nàng bắt đầu gửi tiền về cho cha mẹ , những tháng lương đầu tiên của nàng.
Trần Viện nhận được tiền của con thì có chút dư giả, lúc này cảm thấy Trần Đú Cần đã 16 tuổi, đã đến tuổi cưới vợ cho nó.
Ông liền nhờ mai mối , tìm được một mối cũng môn đăng hộ đối ở đầu làng.
Sau khi mai mối, Trần viện dẫn vợ và con tới đầu làng xem mắt.
Trần đú cần khi thấy con gái nhà kia xinh đẹp thì cũng đem lòng thèm muốn, thế nhưng có một vấn đề khó.
Chuyện là ở làng Thạch thần này nó mang tiếng rất xấu , là phá gia chi tử.
Cho nên gia đình kia cũng rất e ngại , cảm thấy không yên tâm khi gả con gái mình cho nó , sợ con mình sau này sẽ phải chịu khổ.
Tuy là lo lắng như vậy, nhưng cũng không phải là cự tuyệt, gia đình nhà gái đặt điều kiện để có thể thuận cho hai bên đến với nhau.
Sính lễ gia đình đặt ra là một kim nguyên bảo cùng những thứ nghi lễ khác, và gia đình nhà gái yêu cầu Trần Đú Cần phải có công việc làm ổn định thì mới tin tưởng gả con gái của mình cho nó.
Những đòi hỏi trên của nhà gái hoàn toàn hợp lý , cho nên Trần Viện không từ chối được điều gì , đều nhận lời cả.
Ban đầu ông suy tính , một kim nguyên bảo có thể dành dụm được, các nghi lễ khác thì cũng không quá tốn kém nhiều tiền.
Còn chuyện nghề nghiệp thì chỉ cần Đú Cần về tiếp quản nghề may của ông là mọi thứ đáp ứng được yêu cầu của nhà gái.
Bố tính không bằng con tính, cuộc đời thật trớ trêu.
Khi về nhà, Trần Đú Cần không chịu học nghề may.
Hai cha con đã có những tranh cãi về vấn đề này.
Trần Viện nói với con mình rằng nghề may là nghề gia truyền ba đời, vì vậy mà nó phải có trách nhiệm kế nghiệp nghề may này, không thể thoái thác.
Thế nhưng Đú Cần là một đứa chẳng ra gì , nó đâu quan tâm đến việc kế nghiệp hay không.
Nó chê nghề thợ may chán ngắt, buồn tẻ , đòi Trần Viện cho tiền để mở tiệm rượu cưới vợ.
Trần viện lấy đâu ra tiền để mở tiệm rượu cho nó ? Tiệm may thì đã có sẵn chờ nó kế nghiệp, còn tiện rượu thì phải làm từ đầu, vốn liếng lấy đâu ra để mà kinh doanh ? Lại nói Trần Đú Cần có biết nấu nướng đâu, mở tiệm rượu ra chính là tiệm nhậu , nấu nướng không ngon ai thèm vô uống rượu? Hai cha con cãi nhau một trận, Trần Đú Cần bỏ đi chơi còn Trần Viện thì thắp hương cho tổ tiên mà khóc thút thít.
Nghề thợ may truyền đến đời ông đã là đời thứ ba, chẳng lẽ lại phải tịt ở trong tay ông , thật sự cảm thấy mình có lỗi với gia tộc.
Những điều này đã đến tai của mụ tú bà.
Mụ vẫn luôn cho người nghe ngóng động tĩnh từ trần gia , và sự kiện lần này mụ cảm thấy là một cơ hội tốt.
Mụ liền sai ba tên thuộc hạ tâm đắc, chính là tên mặt sẹo và hai đàn em này tới.
Bọn chúng bày mưu tính kế , suy tính đủ đường để giăng một cái bẫy bắt lấy con cá xinh đẹp Trần Thị Thu.
Sau khi kế hoạch đã được vẽ ra , tên mặt sẹo chỉ thị cho hai tên đàn em tới làng Thạch Thần tiếp cận Trần Đú Cần.
Khi Trần Đú Cần còn đang đi lang thang lêu lổng , hai tên đàn em liền tiếp cận mà cười nói.- " ồ vị huynh đệ kia không phải là Đú Cần đại gia của làng Thạch Thần đó sao? Nghe danh tiếng đã lâu, bây giờ mới được gặp.
Hân hạnh, hân hạnh "Trần Đú Cần thoáng bất ngờ khi có người nói về mình, nhưng thấy hai người lạ mặt thì hắn làm lơ toan bỏ đi.
Chưa kịp đi , hai tên kia đã chạy lên trước mặt nói.- " huynh đệ, làm gì chạy nhanh vậy? Chúng ta chỉ muốn thể hiện sự hâm mộ của mình thôi mà."Hai tên này lao đến trước chắn mặt Đú Cần khiến nó giật mình.
Nó nhìn thấy hai tên này có vẻ là dân đi đặt bẫy, lại bẫy được mấy con cò.
Vốn không quen không biết ,hắn lại toan bỏ đi, hai tên này thấy vậy thì thay nhau nói.- " huynh đệ , bọn ta là người từ trấn mới xuống đây đi đặt bẫy, còn lạ nước lạ cái.
Hôm nay trúng mánh bẫy được nhiều chim , muốn nhậu một bữa tại đây nhưng không biết đường.
Xin hỏi huynh đệ làng này chỗ nào gần đây bán rượu, có thể nhờ huynh đệ mua cho một vò được không?"Nói xong lại chìa hai đồng tới.
Trần Đú Cần thoáng khựng người.
Một hũ rượu ở đây chỉ tầm không tới một đồng, bọn họ đưa tới hai đồng , vậy nếu ta cứ mua một hũ rồi giấu đi một đồng thì không phải là lời một đồng sao? Trong đầu Trần Đú Cần thoáng nghĩ tới công việc làm ăn kiếm lời , hắn đưa tay cầm lấy hai đồng mà nói .- "được, để ta đi mua cho "Nói xong cầm hai đồng tiền đi mất.
Trần đú cần còn non nớt , mới chỉ 16 tuổi, chưa hiểu nhiều chuyện.
Nghe bọn chúng gọi mình là đại gia thì trong lòng đã thấy vui rồi.
Lần này mua rượu về một hũ tám hào , ôm hũ rượu quay lại gặp hai tên đấy vẫn đứng đợi mà nói.- " đây , rượu ngon nổi tiếng của làng Thạch Thần với giá 2 đồng.
Các ngươi cầm lấy "Hai tên này không hề chê đắt rẻ, vui vẻ đón lấy bình rượu , lúc này lại nói .- "huynh đệ , chúng ta có duyên , chi bằng bây giờ kiếm một chỗ nào đó mát mẻ mà nướng những con chim này , thưởng thức rượu và thức ăn ngon không phải là tuyệt vời lắm sao ? Huynh đệ ở đây có biết chỗ nào lý tưởng để chúng ta cùng nhau thưởng thức ?Trần Đú Cần vốn tham ăn , nhất là nghe nhậu thì sướng mắt, liền gật đầu lập tức.- " được , các người theo ta, ta có chỗ này rất là hợp lý "Nói xong thì dẫn hai tên đi.
Cả ba tên đến một bờ ruộng sát bên một vườn chuối , quả thực rất lý tưởng.
Lập tức vào việc, bọn chúng ngồi ngay bên vườn chuối trên bờ ruộng, bắt đầu gom lá chuối và cỏ khô để nướng chim.
Hai tên kia chủ động làm hết mọi việc, Trần Đú Cần chỉ đứng nhìn.
Bàn tay thoăn thoắt của bọn chúng nhanh chóng xử lý , những con chim được nướng chín thơm nghi ngút.
Lúc này rượu đã có sẵn, nhưng lại thiếu Ly.
Bọn chúng lấy một cái vỏ ốc gần đó làm ly, bắt đầu ngồi vào thưởng thức.
Hai tên kia niềm nở .- " Huynh đệ ngồi xuống đây đi , chúng ta hôm nay vui say một bữa "Trần đú cần ban đầu vẫn thoáng nghi ngờ, bọn này sao lại tốt bụng thế ? Nhưng chim chết vì thực , rượu thịt trước mắt khiến hắn quên hết tất cả mà ngồi xuống gia nhập bọn với chúng.
Ba tên bắt đầu nâng ly rượu bằng vỏ ốc lên thưởng thức, vừa ăn vừa nói chuyện , đủ thứ trên đời.
Khi ly rượu đầu tiên được uống xong hai tên thợ săn kia mới bắt đầu giới thiệu .- "huynh đệ ta là thợ săn.
Ta tên Hải , còn hắn tên Linh.
Chúng ta chuyên đi săn bắt chim thú về để kinh doanh quán nhậu ở ngoại ô trấn Cổ Loa.
Hôm nay gặp được Huynh đệ , cũng nghe danh Cần đại gia nổi tiếng phóng khoáng nghĩa hiệp.
Vốn đã ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay gặp lại đúng là như lời đồn.
Huynh đệ rất thoải mái, sảng khoái.
"Nói xong cười lớn, lại rót thêm ly nữa.
Hai tên này nịnh hót không biết xấu hổ .Trần Đú Cần non nớt, nghe chúng nịnh hót thì khoái chí lắm, cười thầm trong bụng "không ngờ ta lại nổi tiếng đến vậy , ngay cả người ngoài trấn cũng biết danh tiếng của ta " nghĩ như vậy thì tự hào ngạo nghễ.
Nó có bao giờ tự nghĩ đến cái danh tiếng "Cần đại gia" của nó thế là thế nào không, ý nghĩa như thế nào? Hai chữ đại gia của nó là có được trong sự kiện ăn trộm tiền ở đền thờ Thạch Thần , rồi đi bao bọn trẻ cả xóm ăn uống.
Đây lẽ ra là một điều đáng xấu hổ, phải tự mình cảm thấy mình ngu dốt.
Khi ai đó nhắc đến cái danh hiệu đại gia thì lẽ ra nó phải xấu hổ , đằng này ngu dốt không biết còn đi ngạo nghễ tự hào về một điều mà người ta không dám tự hào.
Một tên dốt nát đi tự hào về cái sự dốt nát của chính nó, thật sự không còn lời nào để diễn tả.Cả ba tên suôn sẻ trong việc làm quen, nâng ly uống rượu đã vào guồng, nói chuyện cũng tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Khi hủ rượu vơi đi còn một nửa, mồi cũng ăn hết chẳng còn bao nhiêu, hai tên này mới nói .- "bọn ta kinh doanh quán nhậu, lẽ ra những thứ này phải mang về để làm ăn.
Nhưng hôm nay gặp được đệ và kết giao với đệ ở đây khiến chúng ta vui lắm.
Vì thế chúng ta sẵn sàng bỏ qua một ngày kinh doanh để cùng để vui thưởng phúc phần với đệ.
sau này chúng ta lại tiếp tục đi bẫy thường xuyên, nếu có dịp thì mời đệ ghé quán chúng ta làm vài ly cho thoải mái"Đú cần nghe vậy thì bật cười nói.- " được , đệ nhất định sẽ ghé thăm quán của hai huynh trong thời gian sớm nhất"Trong cơn no say , Trần đú cần không hiểu rằng mình đang bị cài bẫy.
Hai tên kia giả vờ say, đứng dậy dìu nhau cáo từ rồi đi về.
Trần Đú Cần nhìn theo bóng hai tên kia đi khuất, rồi lấy ra một đồng hai hào mà mỉm cười, khẽ tung hứng.
Số tiền này là tiền lời của hắn trong phi vụ mua rượu.
Vừa được ăn nhậu thoải mái , vừa có tiền lời cất túi đem về ,nó tự nhiên cảm thấy mình thông minh tuyệt đỉnh.
Lại thấy hai tên kia say tí bỉ thì cười nhạt.
Chỉ uống như vậy mà đã say rồi ? Trong khi hắn cảm thấy mình còn tỉnh lắm.
Nghĩ như vậy , Trần Đú Cần cảm thấy ngạo nghễ tự hào vì đô rượu của mình cao hơn, từ đó mà sinh ra tâm cao ngạo tự cho mình là anh hùng cái thế.
Đang Trong men say chiến thắng , nó cầm hũ rượu lên nốc toàn bộ phần rượu còn lại vào bụng, tỏ ra mình hùng mạnh.
Nó không biết rằng hai tên kia sống trên bàn nhậu , ngày nào cũng có rượu vào người.
Chúng thì làm sao mà say được , những kẻ đã nốc qua bao nhiêu rượu trong suốt thời gian dài, đô rượu cao ngất ngưỡng.
mục tiêu của chúng hôm nay là làm quen với Trần Đú Cần, và đã hoàn thành được mục tiêu ấy, thì phải trở về báo cáo nhiệm vụ thôi..