Vạn Vân Phong và võ sư Trần đã chào hỏi nhau , nhưng vẫn chưa giới thiệu.
Võ sư Trần lúc này cười nói .- "để ta tự giới thiệu , ta là Trần Tuấn, võ sư của võ đường mới mở, là người của trấn Cổ Loa này.
Không biết công tử họ tên là gì, từ đâu tới đây ? Ta trông công tử rất lạ, chắc là người phương xa tới"Vạn Vân Phong nghe vậy thì thi lễ .- " thật thất lễ, tại hạ họ Bạch tên Đạo , là người đông sơn.
Tại hạ chỉ mới tới đây vài ngày, xin ra mắt võ sư Trần "Võ sư Trần nghe tới cái tên Bạch Đạo thì khẽ nhíu mày, khuôn mặt có vẻ không vui mà nói .- "công tử là người Hán sao? Ta trông công tử có vẻ không giống như người Hán, công tử có phải đang nói dối ta? "Đôi mắt của võ sư Trần nhìn hắn không thấy thiện cảm, nghi ngờ lời nói của hắn.
Vạn Văn Phong trong lòng thoáng ngạc nhiên.
Võ sư Trần thực sự có đôi mắt rất tinh tường, từ lúc đến Võ giới Vạn Vân Phong đã nhiều lần giả làm người Hán, và chưa bị phát hiện bao giờ.
Mà thực ra người Việt và người Hán đi chung với nhau cũng không có nhiều khác biệt cho lắm.
Vậy mà lần này vừa nói ra đã bị võ sư Trần nhìn thấu, thật sự đáng khâm phục.
Vạn Vân Phong liền vội vàng thi lễ nói.- " võ sư Trần thật là một người có đôi mắt tinh tường , có thể nhìn ra huyền cơ.
Không dám giấu, tên thật của tại hạ là Lý Văn Hiền , là người của trấn Đào Hoa , vùng cực nam của Giao Chỉ.
Tại hạ lấy tên Bạch Đạo, tự nhận mình là người đông sơn vốn là lấy chút uy danh để tiện bề hành tẩu "Võ sư Trần nghe vậy thì lại càng nheo mắt, người đàn ông này từng trải rất nhiều trên giang hồ , không phải ai nói gì ông cũng tin được.
Ông lại nhíu mày nhìn chàng thanh niên mà hỏi .- "nếu thật sự công tử đến từ trấn Đào Hoa , thứ lỗi cho ta đắc tội.
Công tử có thể nói cho ta biết quan trấn là ai, bá chủ ở trấn đó là ai? Và hình dáng của họ như thế nào ? "Quả nhiên là người từng trải, cho dù Vạn Vân Phong mới giúp đỡ ông ta đẩy xe nhưng ông ta vẫn hỏi thăm để biết kẻ này là người thật lòng hay giả dối.
Vạn Vân Phong lại cúi đầu đi lễ .- "thưa võ sư Trần , quan trấn Nguyễn Văn An, là người Kinh như chúng ta.
Ông ta hơn 40 tuổi , người hơi mập mạp cao ráo.
Còn bá chủ trấn Đào Hoa là một người họ Trịnh tên Võ Quyết , nắm giữ dưới trướng khoảng 300 gia binh, cũng là người Việt.
Trinh Võ Quyết này mặt chuột tai dơi , người nhỏ bé nhưng rất thông minh"Nói đến đây thì thoáng dừng lại , nhìn võ sư Trần dò ý.
Khuôn mặt ông ấy đã giãn ra, xem chừng thư thái hơn , có lẽ đã tin tưởng.
Vạn Vân Phong lúc này còn thêm vài dòng khuyến mãi mà nói tiếp .- "trấn Đào Hoa có một điểm khá đặc biệt là tách biệt với những nơi khác, đường đi đến trấn Đào Hoa vừa xa lại băng qua rừng núi cheo leo hiểm trở cho nên người Hán chê không thèm tới.
Ở trấn Đào Hoa , mặc dù luật nhà Hán quy định cấm người Việt đi học và dạy học, nhưng tình trạng làm đạo sư chui, dạy chui và học chui ở trấn Đào Hoa rất nhiều.
Quan trấn và bá chủ ở đó dường như biết nhưng vẫn cứ làm lơ , thậm chí còn âm thầm khuyến khích trong bí mật"Khi Vạn Vân Phong tới tới đây, võ sư Trần mới bật cười nói .- "được rồi , ta tin công tử rồi.
Công tử chắc chắn là ở đó tới nên mới biết rõ tình hình như vậy "Lúc này ông tựa lưng vào cỗ xe bò, khẽ phẩy tay làm quạt phẩy đi mồ hôi của mình mà cười.- " trước đây ta cũng từng một lần tới trấn Đào Hoa , và ta rất bất ngờ với những chuyện ở đó.
Cứ cảm giác đó mới thật sự là mảnh đất độc lập của người Việt"Vạn Vân Phong nghe vậy thì mỉm cười , lại cúi đầu thi lễ như thể xác nhận lời Võ sư Trần nói là đúng.
Võ sư Trần lúc này lại quay sang vạn Vân Phong, khuôn mặt nghiêm khắc mà nói .- "công tử, ta nhìn công tử ăn mặc và nói năng có vẻ như là người có học.
Công tử ở trấn Đào Hoa chắc cũng được học hành không ít , phải biết rằng Kinh tộc chúng ta là con rồng cháu tiên , là dòng giống cao quý.
Công tử phải tự hào về dòng máu của mình mới đúng , tại sao lại đi nhận mình là người Hán, vốn là giặc xâm lược từ phương Bắc tới.
Như vậy không phải là quá có lỗi với tổ tiên đó sao ?"Vạn Vân Phong nghe vậy thì vội cúi đầu đi lễ.- " học trò biết rồi , tạ ơn Võ sư Trần đã chỉ dạy.
Học trò xin ghi nhớ "Lễ nghĩa đầy đủ ,võ sư Trần càng nhìn Vạn Vân Phong càng thấy yêu mến , lại mỉm cười gật đầu.
Ông liền chỉ ra về phía xa xa kia mà nói .- "Võ Đường của ta cũng ở gần đây.
Công tử hãy theo ta về đó rồi chúng ta nói chuyện tiếp "Vạn Vân Phong cũng toan đi theo, nhưng lại thấy mặt trời đã lặn, trời đã tối.
Hắn nhớ đến cuộc hẹn với ba tên bắt cóc, lúc này lại cúi đầu đi lễ nói .- "học trò xin thất lễ, hẹn võ sư Trần vào ngày mai.
Tối nay học trò có công việc quan trọng cần phải giải quyết, không thể ghé qua võ đường của người được "Võ sư Trần khẽ ồ lên ngạc nhiên.
Tên này lại từ chối tới Võ Đường của ông, chắc hẳn có việc rất quan trọng.
Ông bật cười chỉ tay về phía Vân Phong mà nói.- " nếu công tử bận việc như vậy, thôi thì chúng ta nói thẳng ra luôn đi.
Có phải tên Trịnh Võ Quyết ấy lệnh cho công tử tới đây tiếp cận ta đúng không?"Vạn Vân Phong và cả Thu nhi tròn mắt ngạc nhiên, thoáng nhìn nhau ngơ ngác.
Võ sư Trần tuy võ công cao siêu, nhưng con đường của ông không phải là đường đạo sĩ nên ông vẫn không thấy được linh hồn Thu nhi.
Thu nhi lúc này không hiểu võ sư Trần nói gì , và Vạn Vân Phong cũng thế.
Nhưng là người tinh ý, Vân Phong nhanh chóng giả vờ hiểu ý mà cúi đầu thi lễ hỏi dò .- "quả nhiên là võ sư Trần , hiểu biết thâm sâu.
Vừa nhìn đã biết ngay huyền cơ.
Học trò ngu dốt xin mạo muội hỏi tại sao người lại có thể đoán ra được như vậy?"Hắn muốn dò hỏi thêm thông tin vì sao lại như vậy, lý do gì mà võ sư Trần lại phán đoán như thế? Võ sư Trần cười nhạt, khuôn mặt nhìn về phía xa xăm mà trầm ngâm.- " ta từ lúc rời bỏ Đường Lược , bỏ nghề hộ vệ về đây mở võ đường đến giờ.
tên Đường Lược kia đương nhiên liên tục cho người tới chèo kéo mời ta quay trở lại làm việc cho hắn, đó là một chuyện.
Nhưng ngay cả tên tiết độ sứ Độc Cô Tởm của thành Đại La, tên Hán Xâm bá chủ trấn Đào Quả ở cửa biển, và cả tên Tống Thủy bá chủ Phong Châu cũng liên tục cho người tới mang quà cáp chèo kéo ta về dưới trướng.
Chỉ có tên Trịnh võ Quyết ở trấn Đào Hoa là vẫn chưa thấy tăm hơi gì , xem ra bây giờ cũng cho người tới mời ta rồi"Vạn Vân Phong nghe xong khẻ ồ lên ngạc nhiên , mà thu nhi cũng ngạc nhiên lắm.
Vậy ra võ sư Trần đã nghỉ việc và chuyển sang mở võ đường ư? Công việc hộ vệ cho Đường Lược lương cao vậy mà ông cũng bỏ , lý do là gì ? Thu nhi thật sự rất tò mò, còn vạn Vân Phong thì lại hứng thú một chuyện khác.
Chuyện võ sư Trần nghỉ việc hẳn là chuyện lớn.
Vạn Vân Phong tới trấn Cổ Loa này được một ngày rồi , nhưng lại chưa kịp nghe tin đồn về việc này, xem ra đúng là chậm trễ.
Ở Giao Chỉ , cấp độ võ sư thật sự rất cao.
Người nào mời được võ sư về dưới trướng cũng là mời được một chiến lực lớn , việc các thế lực tranh nhau mời võ sư Trần cũng là điều dễ hiểu.
Lại nói đến việc Giao Chỉ đang trong thời loạn sứ quân, nếu không tính trấn Đào Hoa xa xôi nhỏ bé thì coi như có bốn sứ quân lớn, mà Độc Cô Tởm mặc dù danh nghĩa tiết độ sứ cai quản cả Giao Chỉ nhưng với binh lực như thế thì cũng chỉ như là một sứ quân mà thôi.
Vạn Vân Phong lúc này thuận theo chiều gió, hắn cúi đầu thi lễ nhận bừa.- " quả thực như vậy, Quyết chủ sai học trò tới đây là muốn mời võ sư Trần tới trấn Đào Hoa.
Người có thể làm bất cứ công việc gì người muốn, thậm chí có thể mở một võ đường ở đó ,xin võ sư Trần nhận lời và đưa ra điều kiện của mình "Trong tâm trí của vạn Vân Phong , mời được một người cấp độ Võ Sư phải nói là một điều rất tuyệt vời cho người dân ở đó.
Võ sư Trần liền hai tay nâng đỡ Vân Phong ngẩng đầu dậy mà nói .- "công tử đừng cúi đầu nữa, ngẩng đầu lên đi, ta không thể nhận lời được"Vậy là ông ấy từ chối sao ? Không muốn xuống phía Nam sao? Vạn Vân phòng lúc này tát nước theo mưa, giả bộ ra vẻ mặt tiếc nuối mà hỏi.- " người không tới trấn Đào Hoa phải chăng người chê trấn nhỏ không chứa nổi người? Chê chủ công quá nhỏ bé, không đủ tầm để người theo phò? "Vừa dứt lời, Võ sư Trần đã xua tay mà nói .- " không phải, không phải.
Ta thật sự rất muốn theo phò một người đồng bào với mình.
Cả đời làm chó cho người Hán ta thật sự rất mệt mỏi , trong tâm trí luôn muốn kiếm một người chủ là đồng bào.
Thế nhưng công tử cũng biết cấp độ của ta, nếu ta về đầu quân cho Trịnh Võ Quyết thì hắn ta không đủ khả năng giữ ta , sẽ bị những thế lực khác nhòm ngó.
Tên Trịnh Võ Quyết ấy sở dĩ có thể ngóc đầu được ở trấn Đào Hoa bởi vì nơi đó xa xôi , và hắn giỏi ẩn mình.
Nếu bây giờ hắn thu ta về dưới trướng thì sẽ trở nên nổi bật, các thế lực kia nhìn xuống liệu có cho hắn một con đường sống? Ta không theo phò hắn là vì giữ cho cái mạng gắn được còn nguyên , chứ tuyệt đối không có ý chê bai gì cả"Thì ra là như vậy, điều này hoàn toàn hợp lý.
Quả thật Trịnh Võ Quyết không thể thu được một võ sư dưới trướng, khi mà đất nước còn loạn lạc như thế này, và người Hán vẫn đang là giai cấp thống trị.
Vạn Vân Phong trò chuyện thu được không ít tin tức.
Lúc này trời đã tối rồi, hắn phải vội tới kỹ viện Thiên Thai để gặp ba tên bắt cóc kia.
Hắn liền cúi đầu thi lễ mà chào võ sư Trần, hai người chia tay rời đi theo hai hướng khác nhau , tiếp tục những công việc khác nhau của họ.
Vạn Vân Phong hướng thẳng đến trấn Cổ Loa , hắn vẫn là muốn tiêu diệt cái đường dây buôn người kia càng sớm càng tốt..