"Người mới. Cậu bị bệnh phải không. Chẳng phải tôi đã nói với cậu. Tôi và cô ta chỉ là hôn nhân hợp đồng à. Sau một tháng chúng tôi sẽ ly hôn đó sao." Ngụy Lăng Thiên khó hiểu nhìn Quách Nhạn.
Quách Nhạn lại cười bí hiểm. Hôn nhân hợp đồng. Một tháng ly hôn. Cũng chưa chắc được đâu. Một tháng này ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Trai đơn gái chiếc ở chung với nhau. Sớm chiều gặp nhau biết đâu ' lửa bốc ' lúc nào không hay thì sao.
Quan trọng nhất. Nếu để ba mẹ cậu ta biết cậu ta kết hôn rồi. Họ sẽ đồng ý cho cậu ly hôn sao. Ai không biết hai ông bà nhà họ Ngụy, đang chạy đôn chạy đáo tìm con dâu đâu. Con dâu đã vào nhà, giá nào họ cũng không để cô con dâu này tụt mất.
Quách Nhạn chợt nhớ ra chuyện gì. Sau đó, thở dài tiếc nuối. Anh quên mất ông bà Ngụy một tháng trước đã đi du lịch vòng quanh thế giới rồi. Kiểu này chắc sẽ như lời cậu ta nói rồi.
"Hy vọng sẽ có một ngày tôi không phải nghe cậu nói hai từ hối hận." Quách Nhạn thâm ý.
"Yên tâm. Ngày đó sẽ không có đâu. Phải rồi chiều nay, cô ta sẽ đến đây làm trợ lý của Thư ký Giản. Cậu nói với phòng nhân sự một chút đi." Ngụy Lăng Thiên thản nhiên.
Quách Nhạn thì giật mình. Phu nhân của Ngụy Lăng Thiên đến đây làm trợ lý của Thư ký sao. Trời mẹ! Chuyện này mà đồn ra ngoài. Chắc chắn sẽ là tin hot còn hơn chuyện đại boss Lăng Thần là gay nữa. Nhưng nghĩ đến chuyện phải đến châu phi tìm đối tác. Anh đành cố gắng nhịn xuống, nhịn xuống sẽ đi phao tin đi.
Quách Nhạn ôm một bụng 'nín nhịn' đi ra ngoài. Có trời mới biết cảm giác này khó chịu thế nào. Giống như sắp lên đỉnh. Chuẩn bị bắn đạn mà bia đỡ đạn không cho bắn vào ấy.
Anh than ngắn thở dài đi đến trước bàn làm việc của thư ký Giản. Nói ngắn gọn hàm súc cho thư ký Giản việc Ngụy Lăng Thiên dặn dò. Sau đó trở về phòng làm việc của mình.
* * *
Buổi chiều.
"Xin chào! Anh có phải là thư ký Giản không ạ. Vâng! Tôi là Đường Tiểu Yên. Đúng vậy. Tôi đến rồi. Vâng! Tôi đang ở quầy lễ tân. Được. Làm phiền anh."
Đường Tiểu Yên sao khi gọi cho thư ký Giản như lời Ngụy Lăng Thiên dặn dò. Cô liền mỉm cười bước đến quầy lễ tân, thực hiện kế hoạch của mình.
Cô chào hỏi cô gái lễ tân. Bật chế độ nịnh hót đến mức cao nhất. Cô gái lễ tân cười tít mắt với cô. Rồi hỏi cô đến gặp ai, hay đến phỏng vấn. Đường Tiểu Yên chỉ chờ có thế. Cô liền ' tỏa ra hào quang thân thế' của mình.
"Em được anh trai họ bạn dì xa giúp xin việc ở đây. Chị đừng nói ai em đi cửa sau nhé." Đường Tiểu Yên vẻ mặt ngượng ngùng.
"Thế hả. Vậy em đến đây làm ở bộ phận nào? Yên tâm chị tuyệt đối sẽ không nói với ai đâu." Cô gái lễ tân nghiêm túc khẳng định.
"Em làm trợ lý của thư ký Giản đấy chị." Đường Tiểu Yên e ngại trả lời.
"Cái gì. Trợ lý của thư ký Giản sao. Em gái em có thể nói cho chị biết. Anh trai họ bạn dì xa của em là ai không?"
Cô gái lễ tân bất ngờ trợn tròn mắt. Thư ký Giản là trợ lý đặc biệt cấp cao của công ty. Có thể nói dưới một người mà trên vạn người đấy. Giám đốc các bộ phận còn phải nể anh ta bảy phần. Nghe nói anh ta rất khó chịu trong việc lựa chọn trợ lý. Hơn nữa phòng làm việc của trợ lý và thư ký, chẳng phải ở cùng tầng với Tổng Giám Đốc sao.
Trời ạ! Có biết bao nhiêu người ao ước vị trí đó mà không được. Cô gái nhỏ này lại không cần phỏng vấn mà trực tiếp thông qua. Chắc chắn hậu trường cũng không nhỏ. Cô gái lễ tân càng tò mò hỏi cô dồn dập.
Đường Tiểu Yên âm thầm cười thầm trong lòng. Coi như kế hoạch của cô đã đi đúng tiến độ rồi. Cô ra vẻ bí mật nói nhỏ với cô gái lễ tân.
"Anh trai họ bạn dì xa mà em nói tên là Ngụy Lăng Thiên. Chị nhớ đã hứa là không được nói với ai rồi đó nhé."
"Cái gì.. Ngụy.. Ngụy.. Lăng.." Cô gái lễ tân vẻ mặt khiếp sợ nhìn Đường Tiểu Yên. Thậm chí sợ đến mức nói lắp.
Đường Tiểu Yên nghe cô gái lễ tân giật mình hét lên. Cô khẽ đưa một ngón tay lên miệng với cô. Trong lòng âm thầm suy đoán. Chắc chắn Ngụy Lăng Thiên cũng nắm giữ chức vụ gì cao lắm. Nếu không cô gái lễ tân cũng không tỏ ra khiếp sợ nhìn cô như vậy.
Có thể không khiếp sợ sao. Vậy mà người cô nói lại là đại boss của công ty. Trời đất ơi. Cô gái nhỏ này, vậy mà là em gái họ hàng xa với đại boss. Ơn trời là cô nãy giờ không nói gì hay làm gì phật lòng cô gái trước mặt này. Cô gái lễ tân đưa tay vuốt vuốt ngực mình thở phào.
"Xin chào! Cô Đường. Xin lỗi vì đã để cô đợi lâu. Mời cô đi theo tôi." Thư ký Giản thở hồng hộc đưa tay mời cô.
"Xin lỗi anh. Đã làm phiền anh rồi." Nhìn thấy thư ký Giản trán đầy mồ hôi. Đường Tiểu Yên ngại ngùng.
"Không phiền, không phiền. Mời cô."
Cô gái lễ tân lúc này thật sự đã chắc chắn tin lời Đường Tiểu Yên. Người nào trong công ty có thể khiến cho thư ký Giản, khom lưng cúi đầu sợ hãi như vậy. Ngoại trừ đại boss ra thì chỉ có cô gái trước mặt này. Không ngờ em gái đại boss à không phải. Em gái bạn dì họ hàng xa mới đúng. Cô ấy lại xinh đẹp, dễ thương còn hoạt bát hòa đồng như vậy.
Phòng Tổng Giám Đốc.
"Ngụy Lăng Thiên. Vợ cậu vẫn chưa đến à. Tôi sắp chờ dài cổ rồi đây này. Cậu nên về dạy vợ cậu lại giờ giấc nhé." Quách Nhạn đang nằm dài trên sô pha phàn nàn.
"Ai là vợ tôi. Hửm?" Ngụy Lăng Thiên đưa tay liệu chuẩn bị cho công tác ở châu phi lên.
Quách Nhạn nhìn thấy thì âm thầm mắng Ngụy Lăng Thiên trong lòng. Nhưng ngoài mặt cười hề hề nói không ai cả. Cậu chỉ nói bừa thôi. Kêu Ngụy Lăng Thiên đừng quan tâm. Kế đó anh nghe tiếng bước chân vang lên về hướng này. Anh biết chắc là người anh chờ đã đến. Anh lập tức ngồi bật dậy. Phấn khích nhìn chằm chằm hướng cửa. Kết quả người đầu tiên anh thấy lại là tên thư kí Giản cao ngạo. Anh khẽ hừ lạnh rồi nhìn về phía sau anh ta.
Một cô gái mặc một thân tây trang công sở bước vào. Tóc búi đuôi ngựa. Trang điểm nhạt miệng cười mỉm. Quách Nhạn đứng hình năm giây. Nhan sắc này.. nói thật so với tưởng tượng nghiên nước nghiên thành của anh. Hình như nó hơi xa thì phải. Mặc dù cô cũng xinh, cũng đẹp.
Nhưng để trở thành mỹ nhân vạn người mê thì phải nhờ y thuật hàn quốc rồi nhưng nhìn kỹ cô cũng dễ thương chứ nhỉ. Không ngờ gu của tên ác ma Ngụy Lăng Thiên này cũng đổi nhanh quá rồi.
Nhưng rồi Quách Nhạn lại thở dài. Nếu cô không có gì khác biệt hơn, hơn người hơn thì với cái nhan sắc này, liệu có khả năng thay thế được người kia không. Quách Nhạn âm thầm ngâm một câu thơ tâm đắc trong lòng.
"Đa tình tự cổ không như hận
Xứ hận miên miên vô tuyệt kỳ."
"Hỡi thế gian tình là gì mà sao con người phải khổ lụy." Đường Tiểu Yên đáp lại hai câu thơ của Quách Nhạn.
Quách Nhạn giật mình. Nghĩ trong lòng nhưng vô tình lại nói luôn ra miệng. Để cô gái kia nghe được nữa chứ. Thật mất mặt với vợ bạn mà.
Thấy Quách Nhạn trừng mắt nhìn mình. Đường Tiểu Yên nghĩ cô đã làm ảnh tức giận nên vội vàng xin lỗi.
"Xin lỗi tổng giám đốc. Tôi chỉ buộc miệng đáp lại thôi. Anh đại nhân đại lượng tha cho tôi lần này. Lần sau có đánh chết tôi cũng không dám nói chen vào nửa."
Đường Tiểu Yên cúi đầu trước mặt Quách Nhạn.
Lần này thì cả ba người đàn ông trong phòng đều đồng loạt trừng mắt với cô. Làm Đường Tiểu Yên càng thêm bối rối sợ hãi. Chẳng lẽ cô lại nói sai gì sao. Đường Tiểu Yên rung rung cúi đầu không dám nói thêm tiếng nào nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT