Đường Tiểu Yên đang thất thần ngồi trước cửa phòng cấp cứu. Em trai cô Đường Bắc bị tai nạn giao thông đang rất nguy kịch cần một số tiền lớn để phẫu thuật ngay lập tức, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng một sinh viên mới ra trường như cô lấy đâu ra số tiền lớn như vậy đây. Gia đình cô cũng không khá giả gì. Ba mẹ cô cũng vì tai nạn giao thông mà cả hai đều đã qua đời, bỏ lại hai chị em cô nương tựa vào nhau. Cô không muốn người thân còn lại duy nhất trên đời, cũng bỏ cô mà đi.

Đang rầu lo, suy sụp không biết phải làm sao. Bác sĩ trong phòng cấp cứu đi ra. Cô đứng bật dậy. Nhưng rồi lại phát hiện không phải bác sĩ cấp cứu cho em trai cô mà thay vào đó, một người đàn ông mặc âu phục đi đến.

"Bác sĩ, bà nội tôi thế nào?"

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức cấp cứu cho bà nhưng có lẽ bà ấy sẽ cầm cự không lâu. Chúng tôi sẽ đưa bà sang phòng chăm sóc đặc biệt. Cậu nhanh vào gặp bà đi, hình như bà đang rất muốn gặp cậu. Vừa rồi trong lúc cấp cứu bà có gọi tên cậu." Bác sĩ thở dài thông báo.

Đường Tiểu Yên chưa kịp tò mò chuyện của người ta. Bác sĩ cấp cứu cho em trai cô cũng bước ra.

"Bác sĩ em trai tôi thế nào rồi?" Cô lo lắng.

"Chúng tôi đang cố gắng nhưng cậu ấy vẫn nên được phẫu thuật càng sớm càng tốt, lúc đó mới có thể chắc chắn được. Cô nên chuẩn bị tiền nhanh đi."

"Bác sĩ có thể làm ơn phẫu thuật cho em trai tôi trước được không? Tôi sẽ thành toán tiền phẫu thuật sau được không? Tôi van xin bác sĩ. Bác sĩ hãy cứu lấy em trai tôi."

"Tôi xin lỗi. Đây là quy định của bệnh viện. Tôi không thể làm khác. Cô vẫn nên đi chuẩn bị tiền đi. Tôi sẽ cố gắng cấp cứu kéo dài cho cậu ấy." Bác sĩ nhìn cô với ánh mắt thông cảm, rồi thở dài xoay lưng đi trở vào.

Cô nhìn bác sĩ đi vào mà bật khóc. Cô phải làm sao để cứu em trai mình đây. Cuối cùng cô tuyệt vọng đưa ra quyết định. Hy sinh một quả thận của mình để cứu em trai. Cô nghe nói ở phòng bệnh thận có rất nhiều bệnh nhân bệnh nặng đang rất cần có thận phù hợp để thay. Cô lê từng bước chân đi đến nơi đó tìm người nhà bệnh nhân, mong rằng sẽ có người đồng ý mua thận của cô.

Cô biết bán thận đồng nghĩa đánh đổi sức khoẻ của mình, thậm chí còn đánh đổi cả tương lai nhưng cô còn cách nào tốt hơn nữa sao. Chỉ có bán thận vào lúc này, cô mới kiếm được số tiền lớn ấy trong thời gian ngắn nhất.

Trong lúc mang tâm trạng tuyệt vọng, đi ngang phòng chăm sóc đặc biệt. Cô nhìn thấy người đàn ông đã gặp ở phòng cấp cứu. Anh ta có vẻ đang rất khẩn trương và giận dữ.

"Tôi không cần biết cậu làm cách nào. Tôi cho cậu thời gian một tiếng. Nhanh chóng tìm một cô gái đến đây. Chỉ cần cô gái ấy đồng ý kết hôn với tôi là được. Nói với cô ấy tiền không phải là vấn đề. Hơn nữa chỉ một tháng sẽ lập tức ly hôn. Tôi còn sẽ cho thêm số tiền nữa sau khi ly hôn. Nhanh chóng tìm người đi. Nếu không tìm được, cậu cũng chuẩn bị hành lý đi châu phi đi."

Đường Tiểu Yên nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện điện thoại của anh. Cô dừng lại dù chỉ nghe một chút ít thôi nhưng bao nhiêu đó cũng đủ cho cô đoán ra được cả câu chuyện. Cô lập tức suy nghĩ hình như cô có thể nhận việc này, vì nghĩ kiểu nào cũng thấy việc này tốt hơn việc cô đi bán thận của mình.

"Anh gì ơi. Anh đang tìm một cô gái để kết hôn tạm thời sao. Tôi nghe hình như sau một tháng sẽ ly hôn phải không? Vậy anh có thể chọn tôi không?" Đường Tiểu Yên ôm hy vọng nhìn người đàn ông.

Ngụy Lăng Thiên đang lo lắng nóng lòng tìm người, ở đâu một cô gái lại tự mình đến ứng cử. Anh ngạc nhiên quay lại nhìn cô gái. Anh lập tức cũng nhận ra cô. Cô là cô gái ngồi trước phòng cấp cứu như anh. Anh chợt suy nghĩ rồi hiểu ra vì sao cô lại tự ứng cử mình với anh. Chẳng phải vì em trai cô cần tiền phẫu thuật gấp hay sao mà cô hình như lại không có.

"Được. Cô đi theo tôi."

Đường Tiểu Yên bất ngờ. Sau anh ta không hỏi gì, đã đồng ý rồi. Anh gấp tìm người đến mức ấy sao.

Cô ngơ ngác đi theo anh. Lên xe đi thẳng đến cục dân chính. Viết đơn, chụp hình, ký tên. Đồng loạt làm hết tất cả mọi chuyện cho đến khi ngồi lên xe một lần nữa trên tay cô đang cầm giấy đăng ký kết hôn đỏ rực. Cô thật sự không dám nghĩ đây là sự thật. Vậy mà cô lại đồng ý kết hôn với người đàn ông xa lạ. Không chuẩn bị gì đã trở thành vợ của người ta. Hơn nữa, cô còn chẳng biết gì về người đàn ông này chỉ đến lúc ký tên, cô mới biết anh tên Ngụy Lăng Thiên ngoài ra không còn biết gì nữa cả.

Cô mơ màng nhìn chằm chằm giấy chứng nhận. Anh đã giải thích rõ ràng với cô tất cả, khi cả hai từ bệnh viện đến đây. Sau khi đăng ký, anh sẽ giúp cô thanh toán tất cả tiền phẫu thuật lẫn viện phí cho em trai cô. Còn cô phải cùng anh đến gặp bà nội anh. Làm cho bà nội anh tin tưởng cô là vợ của anh. Nhiệm vụ của cô chỉ đơn giản như thế.

Anh còn đảm bảo với cô. Việc cô kết hôn với anh, chỉ có cô và anh biết. Vì vậy sau khi ly hôn. Có lẽ cũng không ảnh hưởng gì đến thanh danh của cô.

Đường Tiểu Yên cũng nghĩ rằng anh nói đúng. Hai người chỉ đăng ký trong âm thầm rồi ly hôn cũng vậy nên sẽ không khác gì như lúc chưa kết hôn.

Nhưng Đường Tiểu Yên nào biết. Tương lai của cô lại không như cô nghĩ và nó còn dẫn đến hệ lụy cho cô về sau.

"Cậu không cần tìm người nữa. Đúng vậy. Đã tìm được người, cũng vừa đăng ký kết hôn xong. Cậu không cần phải đi châu phi nhưng nữa năm tới không được nghỉ phép."

Ngụy Lăng Thiên hài lòng cúp điện thoại. Đột nhiên anh cảm giác có người đang nhìn mình. Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh. Thấy cô gái đang nhìn anh với ánh mắt tò mò. Anh nhướng mày.

"Cô có gì muốn hỏi tôi sao?"

Đường Tiểu Yên giật mình cúi đầu xuống. Lúc nãy chỉ là cô nhất thời thấy tò mò. Không biết anh là người như thế nào nên mới vô thức nhìn anh. Không ngờ nhìn đến thất thần như vậy còn để anh phát hiện ra cô đang nhìn. Thật là ngượng ngùng mà.

"Anh làm nghề gì vậy?" Nghe anh hỏi nên cô cũng cố gắng bình tĩnh, hỏi ra nghi vấn của mình.

"Tập đoàn Lăng Thần cô biết chứ?" Anh không trả lời mà hỏi ngược lại cô.

Đường Tiểu Yên trừng lớn mắt. Tập đoàn Lăng Thần làm sao có thể không biết chứ. Chẳng phải là một trong những tập đoàn lớn nhất cả nước có nhiều chi nhánh ở nước ngoài sao. Cô còn nghe nói CEO của tập đoàn này là gay nữa. Công ty đa phần là nhân viên nam, rất ít nhân viên nữ mà các nhân viên nữ này cũng đều đã lập gia đình. Cô còn đang ước muốn được gặp anh ta một lần đây, xem thử anh ta là công hay là thụ.

Cô nào biết người trước mặt chính là người mà cô nói chứ. Đã vậy còn là chồng hợp pháp hiện tại của cô. Vậy mà cô không biết sống chết, hỏi luôn ra nghi hoặc của mình.

"Anh là nhân viên của Lăng thần sao. Vậy anh cho tôi hỏi một chút. Tôi nghe nói Ceo của công ty Lăng Thần là gay phải không? Thế anh ta là công hay là thụ vậy. À tôi còn nghe đồn. Thư ký của anh ta chính là người tình của anh ta nữa. Có phải như vậy không?" Ánh mắt Đường Tiểu Yên lấp lánh nhìn anh.

Ngược lại, Ngụy Lăng Thiên lại đen mặt. Anh là gay sao. Thư ký là người tình sao. Là một người đàn ông lại bị chính "vợ mới cưới" nghi ngờ giới tính của mình. Có phải anh nên làm gì để chứng minh không.

(Lời tác giả: Chào các bạn. Nếu các bạn thấy truyện của Tầm ổn, nhờ các bạn cho Tầm xin like cũng như bình luận góp ý ở các chương nhé. Nếu được cho Tầm xin một share nữa thì tuyệt. Cảm ơn các bạn rất nhiều. Yêu các bạn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play