Ngụy Lăng Thiên cứng đờ, siết cây bút đang cầm trên tay. Quách Nhạn nói đúng, làm sao có chuyện vô lý ấy xảy ra. Huống hồ người đó còn là Trần Vũ, con trai độc nhất của nhà họ Trần. Chủ tịch Trần sẽ cho anh ta cưới người phụ nữ có hai đứa con riêng? Người phụ nữ đã từng ly hôn? Chắc chắn là chuyện đó không thể nào.

Tuy nhiên nhớ về ánh mắt của cậu bé kia, anh không hiểu sao lại có cảm giác thân thuộc. Chẳng lẽ anh đã suy nghĩ quá nhiều. Nếu cô ấy có con với anh thì tại sao không quay về bắt anh chịu trách nhiệm chứ? Chẳng phải cô ấy rất thích tiền, mà anh lại giàu hơn hẳn Trần Vũ không phải sao. Ngụy Lăng Thiên ơi Ngụy Lăng Thiên, mày ảo giác quá rồi. Ngụy Lăng Thiên mỉm cười giễu cợt. Có những thứ đã bỏ lỡ thì chắc chắn khó mà tìm lại được, hiển nhiên đó không phải điều giả.

"Cậu cũng đừng buồn. Nếu sau này tôi có con với em gái cậu nhất định sẽ cho chúng gọi cậu là ba nuôi. À như vậy có kỳ quá không nhỉ? Thôi vậy vẫn nên làm cậu của con tôi thì đúng hơn." Quách Nhạn có lòng tốt an ủi Ngụy Lăng Thiên.

"Chỉ sợ rằng cả đời này tôi không có phúc làm anh rể cậu." Ngụy Lăng Thiên lạnh lùng.

"Cậu chờ đi, ngày đó không còn xa đâu." Quách Nhạn đứng lên trừng mắt với Ngụy Lăng Thiên rồi quay người đi ra ngoài.

"Quách Nhạn, cậu có biết tại sao con bé lại không chấp nhận cậu không? Bởi vì con bé sớm biết mình không thể cho cậu một đứa con rồi." Ngụy Lăng Thiên nhìn bóng của Quách Nhạn khuất dần sau cửa nói thầm.

Ngụy Lăng Thy không phải người con gái vô tâm vô phế, sao nó có thể không cảm động trước tấm chân tình của Quách Nhạn. Anh ta đã làm cho cô biết bao nhiêu chuyện làm sao cô không cảm động được đây. Cô dù sao cũng là một cô gái có tâm tư tình cảm bình thường, chỉ tiếc rằng ông trời lại lấy đi thiên chức làm mẹ của cô. Đó cũng chính là lý do lúc nào đối diện với Quách Nhạn cô cũng cố tình trốn tránh anh ta.

Anh đã từng thử khuyên Ngụy Lăng Thy, tại sao không nói rõ mọi chuyện cho Quách Nhạn biết? Để cậu ta tự mình lựa chọn, nếu cậu ta có thể chấp nhận kiếp này bản thân không thể làm cha mà sẵn sàng đi cùng cô, thì cô và anh ta có thể thử bước đi cùng nhau. Cô cứ trốn tránh anh ta, không nói rõ cho anh ta sự thật, như vậy có phải quá bất công với anh ta quá không? Mặc dù anh cũng chẳng muốn đứng về phía Quách Nhạn nhưng anh cũng không muốn sau này Quách Nhạn lại đến trước mặt anh nhai đi nhai lại những câu oán trách. Anh rất muốn tự mình nói cho anh ta biết bí mật của em gái anh. Nhưng rồi anh lại nghĩ, nếu em ấy đã không muốn nói nhất định cũng có lý do của cô. Vậy là anh lại phải tự dặn lòng phải kiềm chế trước mặt Quách Nhạn. Cũng như vừa rồi, khi anh ta nói xong câu vừa rồi. Anh rất muốn hét vào mặt anh ta:

"Nếu cậu lấy em gái tôi thì cậu có thể có con được sao. Em gái tôi vô sinh."

Cả nhà anh đã từng tìm mọi cách để chữa trị cho Ngụy Lăng Thy, thế nhưng mọi thứ điều vô dụng. Anh còn nhớ lúc đó cô đã rất khủng hoảng thậm chí còn từng muốn tự sát, chính anh là người đã phát hiện ra cô và đưa cô vào bệnh viện. Anh đã từng nói với cô, chỉ cần một ngày anh còn sống anh nhất định sẽ tìm cách điều trị cho cô. Anh cũng hứa sau này nếu có con anh sẽ cho cô một đứa để nó gọi cô là mẹ chứ không phải là cô. Cũng như gọi anh là cậu chứ không phải là ba. Lúc đó Ngụy Lăng Thy đã mắng anh điên khùng, còn nói với tính tình của anh có cô gái nào chịu làm vợ anh sao.

Quả thật, đến bây giờ anh thật sự vẫn chưa làm được điều gì đã hứa với cô. Anh cho rằng thời gian lâu như vậy chắc cô cũng buông bỏ được chuyện mình không thể có con, nào ngờ không phải như vậy. Bằng chứng ngoại trừ cô muốn đi khắp nơi chụp ảnh, còn nguyên nhân khác cô không muốn nói ra đó là tìm cách chữa trị căn bệnh vô sinh của mình. Có lẽ vẫn luôn ôm hy vọng một ngày mình sẽ được chữa khỏi nên cô mới không chịu nói rõ vợ Quách Nhạn. Cô chỉ cố gắng trốn tránh anh, cố tình tỏ ra vô tình vô tâm để anh tự bỏ cuộc. Vậy mà đến bây giờ đã bao nhiêu năm trôi qua anh ta vẫn đeo bám cô không buông. Vừa nghĩ đến cô, anh liền nhìn thấy trên màn hình điện thoại có cuộc gọi đến không ai khác chính là cô em gái thân yêu của anh.

"Không đủ tiền mở triển lãm?" Câu đầu tiên khi bắt máy lên anh đã hỏi một câu như thế.

Anh cũng không hiểu được chính mình, tại sao không thể nào nói chuyện với em gái mình cho dễ nghe hơn được. Mà suy cho cùng những năm qua hai anh em anh cũng quen luôn kiểu nói chuyện của nhau rồi. Cho dù anh có bình tĩnh nói chuyện nghiêm túc với cô được ít câu thì kiểu gì ngay sau đó cô cũng tìm cách mỉa mai cách nói chuyện cô cho khác bình thường kia.

"Anh đang nói chuyện tiền bạc với một nhiếp ảnh gia nổi tiếng? Anh trai, anh không biết một bức ảnh của em bán cho một nhãn hàng thôi cũng đủ mua cho anh một căn nhà à." Ngụy Lăng Thy kiêu ngạo.

"Đúng vậy nhà vệ sinh công cộng quả thật rất rẻ." Ngụy Lăng Thiên đồng tình.

"Anh có thôi đi không? Không nói chuyện cho dễ nghe được à. Đáng đời không được vợ đẹp con ngoan." Ngụy Lăng Thy tức giận.

Đầu dây bên này Ngụy Lăng Thy tức giận sắp bốc khói đầu với ông anh trai đáng đánh của cô. Cô không hiểu nổi anh cô càng ngày càng lớn tuổi sao không thể thay đổi tâm tính một chút nào. Chẳng phải người ta thường nói khi tuổi cao thì tâm tính người ta cũng trở nên trầm lặng hơn sao, sao anh cô lại chẳng thay đổi gì thế.

Vốn dĩ cô định gọi cho anh để nói chuyện cô vừa gặp được ba mẹ con của chị dâu, không phải, đúng hơn là chị Đường Tiểu Yên mới đúng. Lúc nhìn thấy chị cô thật sự rất bất ngờ, cô còn nghĩ mình sẽ không nhận ra chị nữa. Nhưng không ngờ chị lại chẳng có thay đổi gì so với trước, càng khiến cô ngạc nhiên hơn. Vậy mà chị đã lập gia đình và đã có được hai đứa con vô cùng đáng yêu.

Lúc gặp hai đứa nhỏ, cô rất bất ngờ, bé trai nhìn kỹ có nét gì đó rất giống anh trai cô. Nếu như chị ấy nói chị ấy một mình sinh con thì có khi cô đã nghĩ rất có thể hai đứa nhỏ này là con của anh trai cô. Nhưng khi tiếp xúc hỏi thăm, cô mới biết chị đã kết hôn từ năm năm trước. Cô có hơi tiếc nuối nhưng rồi cũng chúc mừng cho chị. Dù sao sẽ chẳng có người phụ nữ nào sẵn sàng chờ đợi một người đã từng làm tổn thương mình không phải sao.

"Được rồi em tìm anh có chuyện gì sao? Mau nói đi, anh rất bận." Ngụy Lăng Thiên nhíu mày sau đó thở dài.

"Hôm nay em gặp lại chị Đường Tiểu Yên, chị ấy đến làm thủ tục nhập học cho hai đứa con song sinh ở trường học em đang tác nghiệp." Ngụy Lăng Thy cũng không muốn nói nhảm với anh nữa nên đi thẳng vào vấn đề cô muốn nói.

"Ừ." Ngụy Lăng Thiên ngã người dựa vào ghế.

"Anh ừ. Chỉ ừ?" Ngụy Lăng Thy cau chặt mày khó chịu hỏi lại.

"Anh đã gặp cả gia đình họ vào ngày hôm qua." Ngụy Lăng Thiên nở nụ cười giễu cợt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play