Mặc dù sợ ma đến mức sắp đái ra quần. Nhưng tôi cũng ý thức được, mình làm gì đang mặc quần?

Chết tôi rồi, lỡ cô chủ hay Silly đi ngang qua thấy thì họ sẽ nghĩ gì đây. Tôi là một thằng biến thái và sau đó, à, không có sau đó nữa.

Tôi rón rén. Mò đến trước buồng tắm. Chiếc quần đang móc ở trên xào. Tôi không dám vào đâu, chỉ dám đưa tay vô trong, chộp lẹ lấy cái quần trước rồi tính gì thì tính.

Tôi vẫn đang loay hoay, mừng rỡ khi vớ được.. thì.. Bất ngờ, tiếng cỏ cây lay động xì xào, hình như là.. ai đó đang đi tới thì phải?

Thôi thôi, không ổn! Không ổn rồi! Tôi chẳng biết phải làm gì nữa. Bối rối quá. Nhắm mắt nhắm mũi nhảy vào bụi chuối gần phòng tắm. Ở đây tối "hù" như vậy, chắc chắn là không ai thấy mình đang lõa thể đâu.

Tôi nín thở, từ từ mặc chiếc quần vào, tai vẫn lắng nghe từng âm thanh dao động trong không gian. Thứ ấy đang đến gần. Ngày một gần..

Oái! Tôi bụm miệng lại. Những con muỗi bẩn thiểu đang hút máu của tôi! Đau quá!

Chúng nó không thể đốt ở tay chân như bình thường hay sao. Cớ gì mà chúng nó lại nhắm vào những vùng nhạy cảm mà đốt thế này..

Tôi cố gượng đến tím tái cả mặt. Không dám thốt lên dù chỉ một tiếng "ớ."

Thứ ấy đứng trước buồng tắm. Qua chút ánh sáng từ nhà chính hắt vào, tôi có thể thấy được.. đó đích thị là hình dáng một đứa con gái. Nhưng.. không giống Silly hay bà chủ..

Bỗng. Dưới chân tôi lúc này cảm thấy nhồn nhột. Tôi đưa tay xuống sờ thử. Quái? Con gì thế nhỉ?

Con gì mà như con cua thế nhỉ? Giống con tôm. Mà không, giống con ghẹ?

Phập!

- Á á á á á

Trời đất ơi.. Con bọ cạp đất. Nó đốt tôi rồi..

Sau đòn đốt như trời giáng. Tôi cảm thấy mặt đất quay cuồng. Hoa mắt chóng mặt.. Tôi bất tỉnh ngay sau đó..

Trong mê man, tôi chẳng biết gì nữa. Hình ảnh cuối cùng tôi thấy đó là thứ ấy đến gần tôi. Những đọn tóc xều xòa rủ xuống..

* * *

* * *

- Anh.. anh.. anh sao rồi?

Căn phòng ngăn nắp, ánh sáng bóng đèn phía trên chiếu trực diện vào mắt tôi. Silly đang ngồi bên cạnh. Tôi giật mình, ngồi bật dậy.

- Chuyện gì vừa xảy ra? Anh còn sống không?

Silly đứng lên, giọng oán trách:

- Anh phải cẩn thận chứ. Ở đây có nhiều côn trùng. Cũng may độc tố không cao. Em vừa cho anh uống antivenin rồi. Như kiến cắn thôi, chẳng sao đâu.

- Antivenin là gì? Em cho anh uống? Bằng cách nào. Em.. em.. móm cho anh hả? Oh my God!

- Anh thật là.. Suy nghĩ cái gì vậy? Banh mồm và cho thuốc vào! Biến thái! Áo đâu? Sao không mặc vào? Lần sau mà anh còn như vậy nữa. Em không quan tâm đâu.

- Ê ê! Đừng nghĩ anh như thế mà! Em phải nghe anh giải thích! Anh.. anh gặp ma đó!

- Thôi đi. Lúc nào cũng ma!

- Là thật.. thật 100%.. Em phải tin anh.. Nhưng, sao em mang anh vào nhà được? Em cõng anh à? Hay bế anh.. như bế trẻ con? Hay? Sao em mạnh thế?

Silly không thèm trả lời câu hỏi của tôi. Nó bỏ ra ngoài.

Tôi không biết phải cảm ơn nó hay những chuyện này do chính nó gây ra. Nhưng.. cũng có chút miễu lòng. Tay tôi, nơi vết thương, được băng bó thật cẩn thận. Áo đã xếp gọn gàng, đặt cạnh bên. Tôi cười một mình, tôi yếu quá, bị bọ cạp cắn mà ngất xỉu.. cũng đúng thôi, đây là lần đầu tôi bị bọ cạp đốt.. Tôi cầm cốc nước sủi cam mà Silly pha sẵn, chắc muốn tôi chóng khỏe mạnh để dễ ăn thịt. Uống ừng ực, tôi ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mọi thứ bên ngoài giờ chỉ còn là một màu đen.

Mặc chiếc áo thun vào. Tôi đứng dậy. Chà! Đói bụng quá. Không biết có cơm tối chưa nhỉ, cũng gần 7h rồi.

- Anh Tèo ới! Đi chơi anh Tèo ới!

Thằng Tí và Silly tới trước phòng tôi. Silly mặc chiếc áo khoác lông hồng hồng, nữ tính phết. Trên người nó còn mang cái túi xách, chả biết trong ấy đựng gì. Nhưng tôi biết, bọn chúng muốn đi chơi và bắt tôi phải đi cùng.

- Đi đâu? Anh còn chưa ăn cơm? Mẹ cho ra ngoài giờ này hả? Sao mẹ em dễ tính vậy?

Thằng Tí chạy lại sát bên tôi, nó nói nhỏ:

- Em lẻn ra ngoài chơi. Dạo này có bóng đá, quán đóng cửa muộn. Cho nên mẹ em ngủ ở ngoài quán. Tranh cơ hội này, phải đi chơi chứ.

- Ờ ờ. Vậy 2 đứa đi chơi đi. Anh ngủ, thức cả đêm qua rồi, anh mệt lắm. À, dưới bếp có đồ ăn nấu sẵn đúng không? Lát anh tự xử.

Silly lên tiếng:

- Anh nghĩ xem. Ở một mình, giữa căn nhà rộng thế này.. Thích nhỉ.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn qua cửa sổ ra ngoài vườn cây u ám. Lời nói đầy ẩn ý nhưng bí hiểm của Silly khiến tôi phải hồi tâm chuyển ý:

- Thôi thôi.. được rồi.. anh đi với mấy em. Ở nhà chán lắm. Anh cũng muốn biết ngôi làng này thế nào..

Chúng tôi cùng nhau ra ngoài bằng cửa sau. Men theo một con đường mòn, chúng tôi tới được đường lớn.

Hai bên có những cây cột đèn. Cũng sáng sủa, không đến nỗi tăm tối như làng quê thời xưa.

Đường tráng nhựa nhẵn mịn, đi thích lắm, mỗi tội, gió mùa này thổi nhiều, lành lạnh.

Tôi có thể diễn tả mọi thứ ở đây theo suy nghĩ của mình. Đấy là một cái đường lớn, hai bên cũng nhiều nhà cửa, tuy không san sát nhau những cũng có vẻ ấm cúng lắm. Giao với đường lớn, lâu lâu lại thấy một cái đường khác. Tôi nghĩ rằng, những đường ấy sẽ dẫn đến các cánh đồng hoặc dẫn đến chân núi.

Giờ này ngoài đường tuy vắng vẻ, lâu lâu mới thấy một hai người chạy xe qua. Nhưng nhà ai cũng có tiếng cười nói rôm rả vọng ra. Nơi này, tình người vẫn ấm nhỉ, sau ngày làm việc mệt nhoài, hàng xóm ngồi cùng nhau chuyện trò chứ không phải đóng cửa, đèn nhà ai nấy sáng như chốn thành thị.

Tôi và hai đứa nhóc cứ đi như vậy, cho tới khi đến một cái bưu điện.

- Nè anh chị! Chỗ này là chợ đó! Em hay chơi game ở đằng kia kìa!

Tôi gật đầu:

- Đúng là không mấy nhộn nhịp. Nhưng cũng được. À! Ở đây có bán gì ăn không? Anh đói quá!

- Có quán nhậu ven đường kìa anh Tèo!

- Trời! Thằng nhóc hư hỏng! Chú mày còn quá nhỏ để ăn nhậu. Anh không dẫn mày tới đó đâu, không thì lại dạy hư mày!

Silly vỗ vai tôi:

- Trời lạnh mà. Làm chút cho ấm đi. Cho nhóc Tí uống nước ngọt.

- Trời ạ! Em là.. con gái đấy Silly! Chắc còn chưa dậy thì. Nhậu nhẹt gì!

- Anh.. anh! Em trả mà!

- Ờ, vậy thì.. Ok..

Chúng tôi ngồi quây quần lại với nhau trên cái ghế nho nhỏ. Cái loại ghế mà thứ hai chào cờ hay ngồi ấy, tôi cũng chẳng biết gọi đây là ghế gì.

Gọi ra nồi lẩu, vài đĩa khô mực với chai rượu nếp. Chúng tôi bắt đầu "bữa tiệc". Không phải nói quá, chứ tửu lượng của tôi cũng tốt lắm. Bấy nhiêu đây uống cho vui thôi, sợ gọi nhiều rượu, lại làm hư bọn trẻ.

- Này cô du học sinh. Ở bên ấy em có nhậu không?

Silly không trả lời, nó cầm chung rượu lên, uống tỉnh bơ như nước lã.

- Ờ ờ, được rồi. Không được uống nữa nhá, mắc công lát anh phải cõng về..

Silly và thằng bé nói chuyện với nhau. Tôi chẳng quan tâm, tập trung thưởng thức cái món lẩu ở vùng quê này xem thế nào. Hải sản tươi thật, đúng là vùng gần biển. Nhưng nhạt quá, chẳng đậm đà mấy.

- Này Tí. Cái ngã 3 trước mặt, đi thẳng là đến đâu vậy em?

Thằng Tí vừa uống nước ngọt vừa ăn khô mực, nó đáp lại câu hỏi từ Silly:

- Đi qua trái là lên núi Hòn Rồng. Đi qua phải là có đường ra Nha Trang. Còn đi thẳng là đến núi Hòn Khô nha chị.

- Tại sao lại gọi là Hòn Khô thế em?

- Tại vì trên ấy, cây cối mọc không tốt. Có nhiều chỗ không có cây luôn á chị. Với lại, phía dưới, có một cái nghĩa địa nữa.

- Có chuyện gì xảy ra ở đấy không em?

Lại nữa. Con bé Silly nó lại hỏi những thứ mà có vẻ như nó rất quan tâm. Tôi cố không nghe nhưng vẫn phải nghe vì bọn nó ngồi ngay trước mặt.

- Cái nghĩa địa dưới chân núi. Có một đường sắt bắt qua. Hồi trước hay có tai nạn lắm bởi vì chỗ ấy không có rào chắn chị ơi. Cây nhiều nữa. Vì vậy, ít ai đến đó lắm. Người ta chỉ thăm nghĩa địa dịp trước tết hoặc tháng 11. Tháng cầu cho các linh hồn theo tín ngưỡng của đạo Chúa á chị.. Em nghe kể, ngoài ấy hay xuất hiện lửa ma trơi, mấy cái cục lửa bay bay, ghê lắm..

Bọn chúng cứ ngồi nói chuyện với nhau như thế. Tôi thì vẫn cứ ăn và uống rượu. Chẳng bao lâu, đã hơn 10giờ tối. Quán đóng cửa nghỉ ngơi nên chúng tôi cũng cùng nhau lê bước ra về.

Có tí men vào người, bước chân nặng hẳn. Tôi lại còn đang bị thiếu ngủ, chỉ muốn về nhanh nhanh để đánh một giấc tới sáng trong an bình.

Đi đến đoạn tối om không có đèn. Thằng Tí bỗng dừng lại. Nó chỉ tay về phía con đường bên trái.

- Đấy chị! Cái cây có người treo cổ nằm trong đường đấy đấy!

Silly gật đầu:

- Ok em. Giờ em về nhà trước đi nhé. Chị với anh Tèo muốn tâm sự riêng tư một chút.

Nói xong, Silly bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi. Tôi chưa kịp làm gì thì nó kéo tôi đi về phía con đường bên trái.

- Dừng lại! Em tính bắt anh đi đâu vậy! Buông ra!

Sau một hồi vùn vằng. Silly bỏ tay tôi ra. Lúc này chỉ còn tôi với nó trên đoạn đường vắng vẻ này. Nó hạ giọng:

- Anh đi với em tới chỗ này một chút đi. Anh nhắm xem, anh dám về một mình không?

Tôi đảo mắt qua lại. Thằng Tí nhanh chân quá, chẳng còn thấy nó đâu nữa. Chỗ này lại quá nhiều cây, nhà cửa thì cứ hơi hơi giống nhau. Tôi chỉ sợ bị lạc đường rồi vào nhầm chỗ nào đấy tương tự cái buồng tắm thì khỗ.

- Sao? Anh suy nghĩ xong chưa? Đi với em hay là về một mình. Ngày mai không tìm thấy xác?

Tôi mếu máo sau câu nói của Silly. Giờ đi với nó cũng chết mà đi một mình cũng chết. Thôi thì hãy chọn cái chết êm ái, chết vì gái.

Có chút men trong người nên tôi trở nên gan dạ hơn. Tôi nhìn Silly từ trên xuống dưới, tôi phát hiện trong túi áo khoác lông của nó lòi ra vài tờ giấy vàng vàng.

Vậy thì cũng an tâm phần nào. Nó có bùa và nó là pháp sư. Đi với nó, hy vọng mình sẽ an toàn.

- Được rồi.. đi thì đi.. sợ gì.. Nhưng chừng nào về? Anh buồn ngủ lắm.. rồi..

- Xong thì về. Đi thôi anh.

Tôi bước phía sau Silly. Trong đêm thanh vắng, tôi cảm thấy lạnh sống lưng khi nghe tiếng chó tru từng hồi, vang vọng ngoài xa.

Con đường này yên ắng quá, khác hẳn với con đường chính. Ánh sáng duy nhất giúp chúng tôi nhìn thấy mọi vật đó là ánh trăng. Hôm nay trăng lên cao, những ngôi sao cũng chiếu rọi đủ đầy. Nhưng chẳng ánh sáng nào bằng ánh đèn cả, vẫn mờ mờ, ảo ảo như bức tranh sĩn màu.

Bất ngờ, Silly chộp lấy tay tôi. Nó kéo tôi vào bụi rậm.

- Em.. em tính làm gì anh?

- Suỵt.. nói nhỏ thôi.. nhìn kìa..

Trước mặt tôi, qua kẽ lá, tôi nhìn thấy một cái cây rất cao. Cành lá dày đặc, trên đấy chẳng có gì ngoài một màu đen bí ẩn. Ánh trăng không thể nào chiếu xuyên qua những tán lá rậm ấy.

Tôi thỏ thẻ:

- Mình ở đây.. làm gì.. vậy em.. Muỗi nó cắn anh nè..

- Anh chờ chút đi.. em đang đợi tới 12 giờ.

Tôi gật gật đầu, chẳng hiểu con bé đang mong đợi điều gì. Tôi vẫn nhìn chăm chăm vào cái cây ấy. Càng nhìn nó, tôi càng sởn gáy. Nhìn những cành cây lỉa chỉa, đâu khác gì ngón tay người đang chọc thẳng lên trời.

Một hồi lâu sau, vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Tôi bắt đầu khó chịu trong người:

- Silly ơi.. anh mắc quá.. Silly..

- Đi tại chỗ đi. Lát về thay quần.

- Ôi trời.. đâu được.. Em xem anh là cái thể loại gì vậy.. hả Silly..

Bỗng, con bé lấy từ trong túi xách ra một bó nhang. Nó đưa cho tôi:

- Đốt đi.

- Hả? Em chuẩn bị cái này.. để làm gì? Sao phải đốt?

- Em bảo đốt thì đốt đi. Để đuổi muỗi, anh nói anh bị muỗi cắn mà.

- À.. à.. cũng có lí.. em chu đáo quá Silly ạ..

- Anh thôi cái giọng ấy đi. Nghe ghê quá. Sao cứ phải nịn em thế?

- Bởi vì anh sợ..

- Sợ gì?

- À.. không.. không có gì.. Mà đốt bao nhiêu cây nhang đây em?

- Bao nhiêu tùy anh. Đừng hỏi nhiều nữa, em đang bận.

Silly đang loay hoay với cái gì ở trong túi xách tôi cũng chẳng biết nữa. Tôi xé bọc nhang ra, cầm bật lửa lên, tôi đốt hẳn cả bó nhang luôn. Khói bắt đầu bốc lên ngùn ngụt. Silly ho sặc sụa:

- Ặc ặc! Anh tính giết em hả? Anh đốt hết luôn sao?

- Thì em nói "bao nhiêu tùy anh" mà..

- Anh tính dụ ma quỷ của cả cái làng này tập trung về đây hả?

- Em.. em đừng nói đùa.. không vui đâu..

Silly lắc đầu, nó chỉ tay về phía cái gốc cây to tướng:

- Anh tới đó, cắm nhang xung quanh gốc đi.

Tôi trợn mắt:

- Sao.. sao lại là anh.. Cái này đâu có trong hợp đồng đâu? Anh chỉ là Grab Bike thôi mà.. trời ơi..

- Bây giờ anh có chịu nghe lời em không? Hay là đợi ma quỷ vô đây với tụi mình!

- Rồi.. rồi.. làm thì làm..

Tôi ôm bó nhang, thò chân ra khỏi bụi rậm. Tôi từ từ, chầm chậm từng bước kỹ lưỡng. Tiếp cận gốc cây.

Chỗ này có cái bọng sâu hoắm, có khi nào, bước vào trong ấy là đường xuống cửu tuyền không nhỉ?

Tôi quay mặt về phía Silly. Nó ra hiệu cho tôi, tay nó vẽ hình vòng tròn, chắc nó muốn tôi cắm nhang xung quanh gốc cây này. Tôi chẳng biết, giờ phút này cứ làm theo lời nó.

Không hiểu nó đang thực hiện nghi thức tâm linh quái đản gì. Tôi chỉ cảm thấy, mình chẳng khác nào là vật hiến tế..

Sau khi cắm xong, tôi chạy thật lẹ về phía Silly. Tôi nhảy vào bụi rặm, ngồi sát vào người con bé.

- Xong.. xong.. rồi.. Sao nữa.. em?

- Anh ngồi nép qua đi. Lấn em làm gì?

- Rồi rồi..

Tôi im lặng, không rời mắt một phút một giây nào khỏi cái cây kia.

Trong làn khói huyền ảo, có hình ảnh lập lờ xuất hiện chớp tắt trên ngọn cây. Giống như.. cái gì đó.. rất khó diễn tả..

- Silly ơi.. em.. em có thấy gì không..

- Em không thấy gì hết á.. anh đừng lấn em nữa được không?

- Cái gì? Em lấn anh thì có!

- Em ngồi yên mà, sao lấn anh được!

- Ờ. Em ngồi bên trái anh, đúng không?

- Em ngồi bên phải mà.

- Ủa, chứ ai.. lấn anh?

(còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play