Mới đó mà trời cũng đã sắp sáng. Mặt trời dần dần ló dạng phía rạng đông. Tôi cõng thằng Tí trên lưng. Silly bước bên cạnh, chúng tôi đang trên con đường mòn đi xuống, dần để ngọn núi ở lại phía sau. Tuy cả đêm mệt nhoài, tưởng chừng mình đã phải bỏ mạng ở cái chốn rừng thiên nước độc này. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy rất phấn chấn trong lòng, sắp được về nhà và trở lại cuộc sống bình thường rồi. Mọi thứ như thế, lại trôi rất nhanh. Như một cơn ác mộng kinh hoàng và cũng như một giấc mơ thật thú vị. Tôi cười, hỏi Silly:
- Em đã hoàn thành tâm nguyện lên trên đỉnh núi, để ngắm mây chưa? Silly?
Con bé ngước nhìn tôi, rồi ngoảnh đầu lại về phía đỉnh núi. Những cụm mây trắng muốt bay lơ lửng, phủ dày ngọn núi xanh rì màu cỏ cây.
- Em.. vẫn chưa. Nhưng mà, thôi.. Thế này cũng đủ rồi. Chắc là, khi có thời gian, em sẽ quay lại đây.
- Vậy rốt cuộc.. mục đích của em là gì. Nếu như.. em chưa đạt được điều em muốn. Thì ngày mai, mình lên núi tiếp nhé..
- Không được. Em phải về trường để chuẩn bị cho học kỳ mới. Vé máy bay đã đặt hôm trước rồi.
- Hả.. Thế.. em đúng thật là du học sinh sao? Mà mục đích của em là gì?
Silly tỏ ra hơi mắc cỡ.
- Em đọc sách phong thủy nên biết được. Trên ngọn núi này có một loại cây tên là Nguyệt Bỉ Ngạn. Chỉ cần sở hữu nó, con người sẽ có thể dễ dàng bước vào giới âm.
- Thật à? Nhưng tại sao em muốn như vậy? Nghe có vẻ thật quá nguy hiểm?
- Vì.. Em nhớ mẹ.. Em đã thử rất nhiều cách để có thể trò chuyện cùng mẹ.. Nhưng đến giờ này, vẫn là giã tràn se cát biển Đông..
- Thế.. việc em dùng cái nghi thức với con búp bê. Là chỉ muốn mở cổng vào thế giới âm.. Nhưng thất bại phải không?
Silly gật đầu. Bấy giờ, dường như tôi đã biết rõ hơn về con bé. Thì ra nó mồ côi mẹ, bày ra đủ trò cũng chỉ với ý nguyện được gặp lại người mà nó yêu thương. Tôi tiếp tục hỏi:
- Em có chắc.. em là người thường hay không? Sao em lại có bùa chú rồi đủ thứ, như một phù thủy hoặc pháp sư thế kia?
Silly cho tay vào balô rồi lấy mớ bùa ra, con bé đưa trước mặt tôi.
- Anh thấy không. Đây chỉ là giấy vàng, in mực đỏ. Chẳng có tác dụng pháp thuật hay gì cả. Em mang theo nó, cũng chỉ để dễ dàng xin vào tá túc ở nhà cô chủ. Em nói.. mình có thể trừ tà, em hứa sẽ giúp diệt quỷ nhập tràng, nên được chấp thuận ngay. Và, em biết nhiều về tâm linh như vậy, vì em là.. một tác giả viết truyện kinh dị.. Có thể, anh sẽ nghĩ em thần kinh. Nhưng mà, chuyến đi này, một mục đích nữa đó là tìm ý tưởng để sáng tác.
- Trời đất? Em rãnh rỗi và dấn thân vào nguy hiểm. Chỉ để viết truyện thôi đó hả? Haha. Anh không ngờ được là em ngốc nghếch như vậy. Đúng là cái tên Silly anh đặt cho em quá chuẩn. Nhưng.. anh không nghĩ em thần kinh đâu.. Một người sống và dám thực hiện mọi thứ để nuôi đam mê chân chính của mình.. Rất đáng trân trọng. Mà.. bút danh của em là gì? Em có tác phẩm gì chưa? Anh muốn được đọc thử quá.
- Hì.. em không nói đâu. Có duyên thì anh sẽ vô tình đọc được thôi. À, anh không được cho ai ở trung tâm IPP biết chuyện tụi mình đến đây nha. Cha em, nếu biết, ông ấy sẽ rất giận đó.
- Cha em? Là cổ đông IPP, như em đã từng nói đúng không? Vậy, có phải.. em đã biết anh từ trước? Em cố tình chọn.. anh.. để đi cùng em?
Silly ngượng ngùng, quay mặt sang hướng khác.
- Em về Việt Nam nhân lúc nhà trường cho nghỉ. Em mặc áo Võ Thị Sáu về trường cũ, để thăm thầy cô và để sống lại cảm giác ngày xưa.. Hm.. Em biết anh từ lúc thấy anh chở mấy đứa trẻ học mà cha mẹ đón trễ về. Em biết anh thường chạy xe ở chỗ nào. Và em muốn anh đi em cùng, nên em đợi sẵn.. Vì.. anh là một người tốt.. Tuy có nhát gan một chút.. nhưng mà.. Em.. em.. đã.. mến anh.. từ lâu rồi..
Bỗng dưng sau những lời giải thích từ cái giọng nói đáng yêu ấy, trái tim tôi đập như lệch nhịp. Tôi dừng lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt dễ thương của Silly. Con bé hơi bất ngờ, nó ngây thơ nhìn vào đôi mắt tôi, tôi đã thấy mình trong mắt Silly. Nắng buổi sớm mai làm má Silly ửng lên. Rồi tôi nhìn chăm chú vào đôi môi be bé hồng hồng của con bé. Tim tôi đập dữ dội, tôi muốn làm gì đấy, tôi cũng không biết nữa, chắc là..
Tôi từ từ đưa mặt mình lại gần khuôn mặt Silly. Chỉ còn vài mi-li-mét nữa thôi, thế giới này sẽ trở thành của riêng tôi và cô bé nhỏ nhắn. Cô bé mà hình như.. tôi đã lỡ có tình cảm với cô ấy mất rồi.
Reeenggg reengggg
Reengggg reengggg
Silly giật mình, bặm môi rồi cúi mặt xuống, vuốt vuốt mái tóc.
Mẹ nó! Đứa nào lại gọi vào cái giờ phút thiêng liêng này thế nhỉ? Tôi bực bội lấy điện thoại ra.
- Alô?
"-Em Ngân nè. Sim em hết tiền, nên mượn máy bạn gọi cho anh. Anh về chưa? Em tưởng anh đã về rồi. Sao không gọi cho em? Có biết em nhớ anh lắm không? Hả hả? Đồ xấu xa.."
- Ờ.. ờ.. anh.. anh..
Loa điện thoại của tôi khá to, cộng với những lời xối xả từ Ngân. Silly chắc đã nghe hết tất cả. Con bé tiếp tục bước đi về phía trước một cách dứt khoát.
- Silly.. silly ơi, chờ anh đã..
"-Này? Si-ly là cái gì? Anh đang nói gì đó? Tối nay có gặp em không?"
- Chờ anh xíu nha Ngân, anh sẽ gọi lại sau!
Tít tít..
- Đó không phải bạn gái anh đâu Silly ơi!
Tôi đuổi theo Silly. Silly vẫn thế, vẫn đi rất nhanh. Có lẽ vì bản thân là một kẻ nhát gan, hay suy nghĩ nhiều. Nên tôi đã lầm tưởng Silly có quyền phép và những khả năng hơn một người bình thường. Giờ phút này, với tôi, Silly là gì đấy, rất đặc biệt.. Tôi ước.. mình có thể bên cạnh Silly.. Để chia sẻ với con bé nhiều hơn là chỉ một chuyến đi và chẳng còn cơ hội..
Đi bên con bé nhưng.. Silly không nói gì nữa. Silly lại như trước đây, lại im lặng. Tôi đã tưởng chừng từ cái lúc đó, mình và con bé đã thân hơn, đã được thấy nụ cười của Silly nhiều hơn. Nhưng mà cuộc sống lúc nào cũng thế, luôn không như những gì chúng ta hằng mong đợi. Hôm nay, Silly đã hiểu lầm tôi và hơn hết, Silly sẽ rời khỏi Việt Nam. Rời khỏi cái mảnh đất này, cách nào để có thể giữ Silly lại, khi mà một khoảng cách vô hình nào đó, như tố giác tôi là kẻ đang dối lừa.
* * *
Về đến ngôi nhà. Cô chủ, ông Tư và rất nhiều người đang đợi sẵn ngoài quán. Vừa thấy chúng tôi, họ mừng rỡ vô cùng. Thì ra thằng Quân cũng đã bị ác quỷ hãm hại. Chỉ còn mỗi nhóc Tí là sống xót và đang ngủ trên lưng tôi. Và vài người thì bị thương phải vào trạm xá chữa trị.
Tuy thế, cô chủ và mọi người hết mực biết ơn chúng tôi. Bà ta mời ở lại dùng bữa sau khi đưa thằng Tí lên giường và nghe Silly kể về việc, đã trừ khử được quỷ nhập tràn. Nhưng, Silly chỉ cười, nhỏ nhẹ từ chối, rồi con bé tới phòng để sửa soạn hành lí.
- Chở em ra sân bay Cam Ranh. Rồi anh có thể về. Em sẽ đưa cho anh thêm tiền.
Lời Silly lúc này lạnh như băng. Tôi còn tưởng chừng, chúng tôi chưa từng quen biết-Đi với nhau, âu cũng chỉ như một dịch vụ, người trả phí và người thực hiện thôi sao..
"-Thôi.. anh không cần gì nữa.. Anh chỉ cần.. em ở lại với anh.."
Tiếc thật.. Đó là những lời tôi thầm nói trong tim. Silly chẳng bao giờ có thể nghe thấy.
Trong khi đợi Silly tắm và thay áo quần. Tôi ngồi trên chiếc võng ngoài sân, nhìn về phía ngọn núi. Giờ, tôi cũng đã hiểu mây trên đỉnh núi có nghĩa là gì. Đó có thể là những bí mật mãi mãi bị che khuất. Chỉ có khi chúng ta trực tiếp chứng kiến mới tin đấy là sự thật. Cũng giống như ma quỷ vậy, tôi đã không tin sự hiện hữu của thế giới ấy, cho đến khi tự mình trãi qua.. Rồi biết đâu ngày nào đó, tôi sẽ vô tình đọc được tác phẩm do Silly viết. Về chuyến hành trình mà chúng tôi đã sát cánh cùng nhau. Đó không quá kinh hoàng, với tôi, đó là một phần kỉ niệm thật đẹp, thật vui.. man mác buồn và cũng thật khó quên..
- Đi thôi anh.
Chúng tôi lại cùng nhau ngồi trên con ngựa sắt "cà tàng" này. Đi qua bao nẻo đường của một miền quê xa xôi. Nắng ấm Mặt Trời đã lan tỏa khắp bao sườn dốc. Mùi vị mằn mặn của biển bay là đà rồi đáp vào mũi chúng tôi. Thiên nhiên vẫn tươi đẹp lắm, mọi thứ vẫn bình yên lắm. Nhưng mà, hôm nay tôi phải xa Silly rồi. Xa con bé mà mình vẫn chưa biết rõ về nó.
Silly không ngồi sát vào tôi như trước đây nữa. Con bé cũng chẳng đưa tay ra chỉ vào những thứ đẹp đẽ mà nó thấy trên quãng đường. Chú chim non chẳng hót nữa rồi, thời gian qua đi không trở lại nữa.
"Cảng Hàng Không Quốc Tế Cam Ranh".
Tôi đã đưa Silly đến nơi mà con bé cần đến. Ở đây thật rộng và thật trống trải, giống như cõi lòng của tôi lúc này. Silly đeo balô trên vai và kéo vali từ từ rời khỏi. Con bé thậm chí không quay lại nhìn tôi lần cuối.
- Này Silly! Silly ơi! Khoan đã!
Con bé như chờ đợi tiếng gọi từ tôi. Nó lập tức quay người lại.
- À.. à.. anh.. anh chưa biết tên thật của em.
- H**
- H** à? Ôi.. tên dễ thương thế. Nhưng mà.. cái gì H**?
- Em đi đây. Trễ rồi.
- Từ từ..
- Anh.. anh..
- Anh.. muốn nói.. muốn nói..
- Anh muốn nói.. với em là..
- Là..
- Là..
- Bảo trọng nhé..
Silly cười, lắc đầu rồi quay mặt, tiếp tục cất bước ra đi.
Tôi đưa tay như không muốn con bé xa mình. Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì. Tôi đã không thể nói ra cho Silly nghe những điều thầm kín trong lòng. Rồi Silly cũng dần khuất sau dòng người tấp nập ở sân bay. Silly đi mất rồi..
Tôi luyến tiếc. Chỉ biết luyến tiếc chứ không thể làm gì khác. Tôi chỉ dám nuôi hy vọng, ngày nào đó, mình sẽ may mắn gặp lại cô bé đặc biệt này.. Một ngày nào đó.. mình sẽ nói cho Silly nghe về "mây trên đỉnh núi" -những thứ bí mật.. ở trong tim..
* * *
* * *
Tôi trở về Sài Gòn và tiếp tục cuộc sống bình thường. Đi dạy tiếng Anh, chiều về lại chạy Grab.
Ngày rồi lại ngày, mọi thứ qua đi một cách nhàm chán, chẳng có gì đặc biệt cả.
Thời gian cứ thế, cứ thế qua đi. Mọi thứ ổn định hơn. Tôi và Ngân có dự tính sẽ tiến tới hôn nhân.
Rồi một ngày nọ, như mọi khi. Tôi lái chiếc xe gắn máy qua những đoạn đường quen thuộc, chờ ứng dụng nổi thông báo. Thì bất ngờ, có một con bé mặt áo THPT Võ Thị Sáu chặn tôi lại.
- Em đi đâu?
- Em muốn tới. Khánh.. Khánh gì ấy nhỉ. Em quên rồi, chờ xíu, em đưa anh coi địa chỉ nè.
- Thôi thôi bỏ đi. Em tính tới Khánh Hòa để ngắm mây chứ gì? Dẹp dẹp. Anh thăng trước đây! Bái bai em!
- Ê ê! Anh gì ơi! Đợi đã..
Hừ.. mẹ.. Grab bây giờ chảnh thế nhỉ. Thấy đoạn ngắn không chịu chở. Mình muốn tới cầu Khánh Hội thôi mà.
Hết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT