Giờ đây, tôi và Handa đang chen lấn xô đẩy trên chuyến tàu điện ngầm Tokyo để đến thành phố Akihabara. Tâm trạng của tôi bây giờ có thể nói là bất lực hoàn toàn rồi đó, mợ, trong cuộc đời học sinh, một tuần có bảy ngày, hết cả sáu ngày là lết mông lên trường học rồi, chỉ duy nhất có ngày cuối tuần là ngủ thôi đấy. Lỡ lòng nào, thằng Handa lôi đầu tôi dậy từ lúc năm giờ sáng và mơ mơ màng màng bị nó kéo xềnh xệt ra ga tàu để đi đến Akihabara. Phải tới tận nơi đó thì đầu óc của tôi mới có thể thức tỉnh được ra khỏi giấc mơ, mắt tôi mở trương ra, sau đó là tán cái bốp vào mặt nó và la làng lên:

- Thằng chó, sáng sớm mày lôi tao đến chỗ nào vậy hả?

- Mắt mày đui hay sao mà không nhìn thấy cái chữ chà bá lửa ở ngoài cổng ghi "Festival Otaku" á?

Nghe nó nói vậy, tôi liền đánh mắt nhìn xung quanh, giờ tôi mới nhận ra nơi này, trời đựu, mới có sáu giờ sáng thôi mà đông kín hết cả người rồi, ở trên tàu đến đây vừa mới bán sống bán chết chen chúc nhau, giờ tới lượt chỗ này muốn rút mạng của tôi nữa sao, chỗ thở cũng méo có chứ đừng nói chi là chỗ đứng. Vào buổi sáng thì trời lạnh vãi ra, cả hai bọn tôi đứng run lập cập, răng đập vào nhau, bọn tôi sống chết giành giật cái khăn choàng cổ như đúng rồi, đứng đợi tận bốn tiếng đồng hồ, thời tiết từ lạnh chuyển sang nóng. Tôi hiên ngang đứng gian nắng ngoài trời, mồ hôi chảy như thác đổ xuống, mặt tôi đen kịt lại và rủa thầm nguyên cái fes đó, đệt, bốn tiếng trôi qua rồi mà nãy giờ bọn tôi chỉ mới nhích được có mười xăng - ti - mét thôi đấy, tình hình cứ thế này, có đến Tết cũng chưa chạm được cái cửa nhà kính nữa. Khi đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ trưa, ngay cái lúc ánh mặt trời chiếu xuống vuông góc với mặt đất thì bọn tôi chính thức đặt chân vào nhà kính ấy, cảm giác như được hồi sinh từ cõi chết vậy.

Chưa nghỉ ngơi được bao nhiêu thì Handa đưa cho tôi mấy cái túi đựng kèm theo một tờ giấy, tôi ngơ ngác nhìn những thứ mà nó đưa cho tôi rồi ngước mặt lên hỏi nó. Nó giải thích cặn kẽ, chỉ này chỉ nọ những cái quầy mà nó vẽ trong tờ giấy, còn tôi thì méo thể tin được là nó nhờ tôi mua hộ nó mấy quyển manga yaoi và tạp chí shounen đấy, mặt tôi hốt hoảng định quăng mấy cái túi ấy vô mặt nó thì nó đã tốc biến ra đâu rồi. Giờ đây, tôi vu vơ đứng một mình ngay giữa chốn người không quen biết ấy mà sắc mặt tôi biến đổi đến kinh dị, có đứng đây cũng chả giải quyết được gì, tôi cố cắn răng chịu đựng và đi đến những cái quầy mà trong tờ giấy của nó ghi. Mỗi khi mua một quyển là cứ như là đi qua địa ngục vậy, đứa nào đứa nấy cũng nhìn tôi mà cười bỉ ổi, cái nụ cười đểu cáng ấy chẳng khác gì của Handa cả, cái nụ cười làm tôi sởn cả tóc gáy lên, nói thiệt, chưa bao giờ tôi cảm thấy mình nhớ nhà như ngày hôm nay vậy.

Hoàn thành xong nhiệm vụ mà cái thằng bạn thân chết tiệt của tôi vừa mới giao cho tôi là tôi đã không còn sức nào lết tới chỗ hẹn của hai bọn tôi nữa, tôi thở hồng hộc và kiểm tra lại coi, những túi đựng chứa những quyển manga và tạp chí yaoi đã được niêm phong kỹ lại chưa, chứ nhìn thấy ảnh bìa thôi là mắt tôi mù rồi. Đang kiểm tra lại những cái túi ấy thì tôi liền chợt nghe một cuộc nói chuyện nào đó, theo phản xạ tôi ngước mắt lên thì thấy có hai cô gái đang nói chuyện rất là hí hửng và vui vẻ với một chàng trai đang cosplay một bộ đồng phục của quán cafe. Nhìn chàng trai đó mà tôi cảm thấy quen thuộc dễ sợ, tôi thề là tôi đã từng nhìn thấy cái bóng lưng này ở đâu rồi. Khi cuộc nói chuyện giữa những người kia kết thúc bằng việc chụp hình với nhau thì tôi mới ngỡ ngàng và hoảng sợ khi chàng trai ấy quay người về phía tôi, cả bốn con mắt chúng tôi nhìn nhau mà ngạc nhiên, tôi thì như chết lặng ở đó, còn chàng trai ấy thì khuôn mặt liền rạng rỡ ra, chạy về phía tôi và lên tiếng:

- Senpai ~ Là anh phải không?

Phải, chàng trai đó chính là Aiko, tôi thấy cô ta đang lao về phía tôi với tốc độ bàn thờ thì tôi hoảng loạn, xách mấy cái túi đựng ấy và co giò bỏ chạy. Bao nhiêu câu hỏi trong đầu tôi liền tuôn trào ra, cô ta làm cái quái gì ở đây chứ? Mợ kiếp, hôm nay là ngày gì mà đen như chó mực vậy? Định mệnh, tôi thề là khi gặp thằng Handa là tôi sẽ xử chém nó ngay, nhưng trước mắt là tôi phải trốn thoát khỏi cái con ngáo này cái đã. Vẫn như cái số phận đen đủi ở trường, cô ta vẫn đuổi kịp tôi và bắt gọn tôi vào trong tay cô ta, nhưng xui hơn là ở đây có biết bao nhiêu là hủ, tụi nó thấy bọn tôi ôm nhau "thắm thiết" như vậy thì tụi nó làm ầm lên một trận, đại náo nguyên cả cái fes này luôn.

Sau khi rời khỏi cái chốn còn đáng sợ hơn là địa ngục ấy thì tôi mới bớt hoảng hơn, còn cô ta thì vẫn nhây như thường ngày, cười ha hả khoái trá khi nhìn thấy tôi như vậy, tôi không ngần ngại gì mà bụp vào mặt cô ta một cú:

- Mợ nó! Có một ngày nghỉ trong tuần thôi đó mà mày cũng đéo chịu tha cho tao, giờ mày muốn tao sống sao đây?

Bị ăn đấm rồi mà cô ta vẫn cười như một con điên ấy, tôi cũng không ngờ rằng là phải đụng ngay cái mặt cô ta trong cái fes nguy hiểm này, thật chứ, rốt cuộc là tôi phải lạy bao nhiêu cái nữa thì chúa mới chịu cứu tôi ra khỏi cái số phận chết tiệt này. Cô ta nhìn tôi cười đã rồi thì mắt cô ta liền liếc xuống cái túi đồ mà tôi đang cầm, cô ta tò mò giở túi đồ ấy ra và xuất hiện ngay trước mắt cô ta là những "hàng nóng" mà Handa kêu tôi mua dùm, cô ta thấy vậy mà không kiềm chế được, cười khanh khách vào mặt tôi mà chả để ý đến hình tượng của mình:

- Á há há há! Gì chứ, anh là hủ nam á? Ôi dà, ối da, lại còn là hàng nặng nữa, khẩu vị của anh mặn nhể!

- Đéo, đéo và đéo! Mấy cái thứ này đéo phải của tao! Đừng nhìn tao bằng cái ánh mắt bỉ ổi ấy của mày!

- Làm sao mà anh có thể nói như vậy trong khi tay anh xách một đống hàng nặng ấy chứ? Anh đang đùa với em à?

- Đã nói là đéo phải rồi mà! Mày không có não hả?

Đã phản bác đến bước đường này rồi mà cô ta vẫn cứ cái thói quen xấu ấy mà chọc ghẹo tôi, tôi như đến giới hạn của sự chịu đựng, tôi bùng nổ đấm văng cô ta lên trần nhà kính và ngay sau khi cô ta rớt xuống thì cả tay và chân của tôi liên hoàn đập cô ta nát ra bả luôn, thế là tôi hành cô ta đến hơn hai tiếng đồng hồ. Hành cô ta đến tay và chân tôi như muốn gãy ra rồi thì tôi mới chịu dừng lại, nhưng tôi vẫn còn chưa nguôi giận lắm, tôi liền xách mấy cái túi đựng ấy, rời khỏi đây và đi đến điểm hẹn của tôi và Handa, tôi lạnh lùng mặc xác bỏ cô ta đang nằm dài với khuôn mặt bầm tím của cô ta. Khi tôi thấy thằng Handa ở chỗ hẹn chờ tôi, tôi như một lần nữa bùng nổ cơn giận, thẳng tay ném thẳng túi đồ đựng hàng nóng vào mặt nó và sút nó bay lên trời. Vậy là coi như ngày nghỉ hôm nay của tôi là tan con mẹ nó nát luôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play