Vẫn là mỗi buổi sáng thường ngày của một học sinh cao trung, hình ảnh chật vật chen lấn, xô đẩy giữa biển người trên tàu điện của tôi và Handa và cái hình ảnh ấy lúc nào cũng được lập trình lặp đi lặp lại trong cái cuộc sống đời thường mà không bình thường này của chúng tôi. Tâm trạng trên đường đi đến trường của hai đứa bọn tôi rất bình tâm và ổn định, vẫn cười nói chuyện vui vẻ với nhau như chưa có chuyện gì xảy ra cho đến khi cả hai cùng đặt chân vào cổng trường.

Tôi và Handa bắt gặp những hình ảnh người con gái e thẹn, ngại ngùng đứng trước mặt người con trai mình thích và tặng một món quà cho người con trai ấy. Đối với một người vô cảm với cuộc đời như tôi, tôi chỉ lạnh lùng đứng xem những hình ảnh lấp lánh và phấp phới đầy thính đó mà thôi, nhưng Handa thì khác, tôi có thể thấy được nỗi đau khổ ịn hẳn rõ nét ở trên khuôn mặt của nó, nó cắn môi chịu đựng và nhìn mấy đứa tụi kia bằng ánh mắt hình viên đạn. Một lát sau, nó quay người lại, tay bỏ vào túi quần, dáng đứng like a boss và ra đi trong niềm kiêu hãnh của một thằng trai tân:

- Thế giới này không dành cho tao! Thôi, mày hãy ở lại đây bảo trọng ha, còn tao thì.. tao đi về đây!

- Đứng lại coi! Mày bị ngáo à?

Tôi điềm tĩnh giữ vai nó lại, không cho nó đi ra khỏi trường. Thiệt tình, có cái ngày lễ tình nhân Valentine thôi, làm gì mà nó đau lòng dữ vậy. Tôi vừa vả vào mặt nó để cho nó tỉnh lại và vừa mệt mỏi lôi kéo nó vào trường, công nhận thằng Handa này nhiễu sự thật đấy, đi đến trường rồi mà còn đòi về nữa. Mà sự thật là dù tôi chả có hứng thú gì với những hình ảnh ngọt ngào của mấy đứa trong trường ấy nhưng làm mọe gì mà đi đâu cũng thấy phim để coi hết vậy. Ở ngoài cổng trường đã đầy rồi, vào trong trường, số lượng "phim tình cảm" lại còn tăng lên đáng kể nữa, tôi coi mà còn khó chịu vãi ra, chứ đừng nói chi là thằng Handa đó.

Thiệt tình, chỉ đến tủ đựng giày để thay giày thôi mà còn khó khăn nữa, tụi nó cứ thích chướng khí cái không gian chật chội này đến nỗi tay tôi còn không với tới cái tủ đựng giày của tôi nữa. Tôi bực mình xộc thẳng bỏ chiếc giày của mình vào tủ và đóng cửa tủ lại một cái "Rầm", nhưng càng bực mình hơn là cái thằng Handa chết tiệt đó vẫn đứng trơ cái mặt ếch của nó ra mà không chịu thay giày, cứ đứng đó coi phim của tụi nó rồi tự ngược bản thân. Định kêu nó thay giày lẹ lẹ để còn vào lớp học nữa thì cả hai đứa bọn tôi liền bắt gặp thằng Senzou đi đến tủ đựng giày cùng với cả đống quà Valentine trên tay. Tôi và Handa thấy vậy thì câm lặng ngay tức khắc, còn hắn thấy bọn tôi là nụ cười tỏa nắng liền nở ngay trên môi:

- Arara, Hajimete, Izanagi! Chào buổi sáng!

Tôi liền quay phắc đi, tránh ngay cái nụ cười thân thiện đó, còn Handa thì cố gắng rặn ra một nụ cười tự nhiên rồi gượng chào lại, thấy cả đống quà Valentine trên tay hắn mà nó không tránh khỏi hai từ ghen tỵ. Giờ đây, Handa thật sự tức lắm đấy, mà hễ đã đụng vào nỗi đau của nó rồi thì tật xấu của nó liền bung ra ngay:

- Ồ, Homikawa! Công nhận cậu nhiều quà thật đó ha! Thì cũng đúng thôi, cậu đẹp trai, nổi tiếng và hấp dẫn như vậy thì làm sao mà không có quà được chứ! Nhưng mà còn thua xa tớ nhiều lắm, cứ đợi đi, khoảng năm nốt nhạc nữa là gái bu đến tớ đông như kiến thôi!

Tật xấu của nó là vậy đấy, cái độ ảo tưởng của nó sẽ được đẩy lên ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với loài người. Ờ, ờ, nói hay lắm, dù cho nó có đếm đến hàng vạn nốt nhạc đi chăng nữa thì cũng méo có mống nào bu vào đâu. Còn Senzou thì chỉ ậm ừ hù theo cái tính xấu của nó mà không nói gì, hắn liền mở tủ lấy giày ra thì tự dưng biết bao nhiêu quà chocolate kèm với lá thư tình rơi ra một đống xuống sàn từ tủ giày của hắn. Handa nhìn thấy cái cảnh tượng đó thì liền hộc máu tại chỗ, bóp chặt lồng ngực và khụy xuống trong đau đớn, còn Senzou thì thấy đống quà ấy mà nhíu mày than thở:

- Trời ạ, sao mà nhiều quá vậy nè? Làm sao mà mình ăn hết được đây, ăn xong hết cái đống này rồi thì chắc mình phát phì lên mất! A, đúng rồi! Hajimete, Izanagi, hai cậu có muốn ăn chocolate không? Tớ cho hai cậu hết cái đống này!

Đúng là mỗi khi thằng này mở mồm ra là y như rằng tôi chỉ muốn vả rớt răng hắn thôi. Gương mặt điển trai, nụ cười tỏa nắng mà sao nói chuyện cục súc đến như vậy, hắn nói mà chả biết nghĩ gì đến những người tặng quà cho hắn hết. Lúc đó, tôi và Handa chỉ biết đứng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường thôi, thế là chúng tôi lơ đẹp hắn luôn.

Handa lơ đờ mở hộp tủ của mình một cách chậm chạp và thò tay vào trong đó lấy giày thì nó phát hiện tay của mình vừa đụng vào một tờ giấy nào đó, nó liền lấy ra và trố mắt ngạc nhiên lên khi trên tay nó đang cầm là một bức thư tình. Handa đóng băng trong chốc lát rồi sau đó là nhẹ nhàng cất cái bức thư lại vào trong hộp tủ, khẽ khàng đóng tủ lại và lầm bầm:

- À, mình mở lộn tủ rồi!

- Mày lại ngáo nữa hả, thức tỉnh dùm tao cái đi! Đúng cái tủ của mày rồi!

Tôi liền phát mệt cái tính quái đản này của nó, liền cốc đầu nó ngay. Còn nó như được vực dậy từ tận cùng của nỗi đau, vội vàng móc lại cái bức thư tình ấy ra và đọc nó. Sau khi đọc xong, nó ngước mặt lên nhìn tôi, ôm tôi một cái rồi sau đó nói một câu mà khiến tôi đổ hết cả mồ hôi hột:

- Bạn thân của tao ơi! Mày hãy cùng tao ăn mừng cho việc thoát kiếp trai tân của tao đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play