Sau cái ngày hôm đó, lúc nào cô ta cũng qua khu vực lớp dành cho năm hai tìm tôi để làm thú vui cho cô ta. Mỗi khi thấy cô ta là tôi trốn như một tên tội phạm vậy, mà có qua đây kiếm tôi thì kiếm trong sự im lặng đi, phải kéo theo cả lũ con gái hám trai ở đằng sau lưng mình nữa mới chịu. Giờ cuộc sống của tôi méo yên tĩnh được là nhờ cô ta hết đấy, ngày nào mà gặp cô ta, đời tôi như "phấn đông" vậy, nát hết chỗ nói luôn rồi. Khi mà tôi thản nhiên đi dạo trên hành lang, tôi vô tình nhìn thấy cô ta từ đằng xa xa kia chạy đến chỗ tôi và hét to cho bàn dân thiên hạ nghe:
- SENPAIIII! CHÚNG TA XUỐNG CANTEEN CÙNG NHAU ĂN TRƯA NHÁ!
Cô ta vừa vẫy tay vừa hí hửng như một vườn hoa chạy tới, tôi thấy vậy thì thầm chửi thề: "Đậu xanh, chết tao rồi!" và sau đó là vội vàng quay người mà chạy trốn. Thế là cả hai chúng tôi đều chơi trò đuổi bắt thấy mợ luôn, trốn chỗ nào cũng méo thoát được, trốn ở nhà vệ sinh nam thì cô ta còn to gan đi vào nữa mới đau chứ, nói thiệt là giờ tôi cũng chỉ biết câm nín và chịu đựng để cho cô ta lôi xuống canteen thôi. Thật bất công khi nhìn cô ta ăn mì ngon lành như vậy mà trong khi tôi đây méo nuốt nổi một hạt cơm nào, chỉ nhìn mặt cô ta thôi là đủ cho một bữa trưa của tôi rồi. Thấy tôi chả buồn động đôi đũa vào để ăn, cô ta liền thắc mắc:
- Sao anh không ăn gì hết vậy? Sắp vào lớp học rồi đấy, senpai!
- Mày có thể nào ăn lẹ cho xong rồi cút ra khỏi đây đi có được không?
Mặt tôi vật vờ như đưa đám mà trả lời câu hỏi của nó, giờ tôi chỉ muốn rời khỏi đây và đến một chỗ nào đó để ăn trưa thôi, thế đéo nào cuộc đời cứ cản bước tôi hoài vậy. Tôi đã tự hỏi rằng não con này làm bằng công thức hóa học nào của thượng đế mà sao cô ta ảo tưởng quá vậy, bộ người mẫu nào cũng bị bệnh giống cô ta á? Sao cô ta lúc nào cũng nói với tôi bằng những câu nói sến rện đến tởm lợm đó chứ? Nghe mà tôi muốn trào máu họng ra:
- Thì ra là vậy! Sao senpai không nói sớm? Anh muốn em đút cho anh từng miếng muỗng cơm chứ gì? Được thôi, em chiều anh! Là một "trung khuyển công soái ca" của lòng anh, em sẽ cố gắng hết sức! Nào ~ anh nói "ahhhh" đi!
- Định mệnh! Gớm vãi! Mày thèm ăn tát hả, cút cho tao, con khỉ tởm lợm!
Tôi méo nhịn nữa và thẳng tay đấm cô ta bay lên trời cùng với những vì sao trên kia luôn, sau đó nhanh chóng rời khỏi canteen và về lớp. Sau tiết học cuối cùng của buổi chiều, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc để trốn về cho lẹ, vừa bước ra cửa lớp thôi thì tôi đã thấy cô ta đứng trước mặt tôi rồi. Tôi nhìn cô ta như nhìn vật thể ở ngoài hành tinh mà sợ hãi vô cùng, tôi đã cố gắng về sớm rồi mà cô ta đến đây còn lẹ hơn tôi nữa, khu vực năm nhất và năm hai, không phải là nó cách là khá xa sao? Thế quái nào cô ta dịch chuyển đến đây lẹ dữ vậy? Cái này là do cô ta quá nhanh hay là do tôi hút quá nhiều cần đây. Còn cô ta thì vẫn đứng đó cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra, dùng chiều cao của mình áp đảo tôi và cúi xuống ghé sát vào mặt tôi thì thầm:
- Anh không trốn khỏi em được đâu! Trong hôm nay, em phải quyết tâm đến nhà anh cho bằng được nên chúng ta cùng về với nhau thôi, senpai ~!
Nghe cái câu nói đầy chọc ghẹo của nó mà người tôi như muốn rụng xuống luôn vậy, nhìn nó khùng khùng, khó hiểu và biến thái như vậy thì ai mà biết được nó sẽ làm gì tôi khi đến nhà tôi chứ? Chỉ sợ tấm thân trinh trắng gìn giữ suốt mười sáu năm cuộc đời này của tôi có còn nữa hay không thôi? Không được, tuyệt đối là không được dẫn nó vào nhà của mình, cô ta mà đặt một ngón chân vào nhà thì giết ngay. Thế là tôi liền đấm một cú đấm móc vào mặt cô ta, cô ta liền choáng váng, say sẩm và gục ngã xuống sàn (Thằng main bạo lực thiệt!), tôi nhân cơ hội đó mà vọt lẹ về nhà, bữa nay chắc tôi đành phải bỏ Handa mà tự cứu lấy mình thôi. Chạy về đến chung cư thì tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm và hạnh phúc muốn rớt nước mắt luôn ra vậy, nhìn xung quanh cảnh giác xem coi, cô ta có đuổi theo tận đây không? Không có thì tôi thản nhiên lấy chìa khóa trong cặp mình ra và vui vẻ mở cửa vào nhà. Khi đút chì vào ổ rồi thì tôi chợt cảm thấy rợn tóc gáy lên, xoay sang kế bên mình thì liền ịn ngay cái khuôn mặt đẹp "trai" của con ngáo đó đang cười tươi rói trước mắt tôi:
- Senpai, nhà của anh đây sao? Waaaaa, anh ở một mình ư? Tuyệt quá, cho em vào xem nhà anh cái đi!
Bây giờ, trên khuôn mặt của tôi đây, giờ xuất hiện một thần thái có thể nói là bẩn bựa méo thể tả được. Tôi như chết lặng ở trước cửa nhà mình và la làng, chửi rủa trong thâm tâm không ngừng: "AAAAAAAAA! Con ngáo mất dạy, ai hoan nghênh mày đến nhà tao chứ? Mà thế méo nào mày lại chạy được đến đây? Tao nhớ là trong tiềm thức, tao đã đấm vỡ mặt mày rồi mà! Tại sao tao thấy mày bình thản đến đáng sợ như vậy?". Còn cô ta thì nhìn chằm chằm vào mặt tôi lúc này, như đọc được suy nghĩ của tôi, cô ta lại nở một nụ cười đáng ghét ấy mà trả lời:
- Ấy da ~ Anh không cần phải lo cho cái mặt của em vừa nãy mới bị anh đấm đâu! Mặt em nó dày còn hơn mấy lớp nhựa đường nữa nên có đấm bao nhiêu thì cũng chẳng si nhê gì! Mỗi ngày anh đấm em như cơm bữa vậy, giờ riết em cũng quen luôn rồi!
Cô ta nói như vậy mà méo biết nhục sao? Não của cô ta chứa shit trong đó á? Tôi cạn, cạn, cạn con mợ nó lời rồi, giờ éo biết nói gì với nó nữa, con này đáng được xếp vào cái loại thành phần "Những thanh niên nguy hiểm nhất hành tinh này" được rồi đó, đụng vào nó mà có nước nó hack không còn nguyên vẹn cái não nữa cho mà xem. Sợ nó ở đây thêm một chút nữa là đầu tôi sẽ phun trào thành núi lửa ra mất, trước khi giận quá mất khôn mà vô thức lấy dao ra đâm nó thì tôi đã kịp thời đá nó không thương tiếc ra khỏi chung cư này, thế là có thêm một ngày không yên phận nữa đã trôi qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT