Lớp trưởng nghe vậy thì cũng gật đầu hài lòng, nếu được như vậy thì tốt quá rồi. Cô ta vừa cầm cái kịch bản ấy vừa tốc độ thay trang phục trong tích tắc. Thế là tất cả mọi người trong lớp tôi chuẩn bị dàn dựng cảnh trên sân khấu và bắt đầu diễn kịch. Một người có nhiệm vụ dẫn truyện trong lớp tôi bắt đầu lả lướt những dòng chữ đầu tiên để dẫn dắt mọi người vào cốt truyện:

- Ngày xưa, tại thành phố Verona của nước Ý có hai dòng họ Montague và Capulet vốn đã thù hận nhau nhiều thế hệ, họ cãi lộn om sòm và đánh nhau, giết nhau nơi công cộng. Sự ngu xuẩn của hai gia đình này khiến cho Hoàng tử Escalus cai trị thành phố tức giận, ông ta đã ra một đạo luật ngăn cấm việc gây lộn ngoài đường phố, theo đó kẻ phạm pháp sẽ bị tử hình. Hai gia đình Montague và Capulet đành phải phục tùng luật lệ nhưng mối thù vẫn chồng chất trong lòng chỉ chực bùng lên..

Người dẫn chuyện cứ dẫn dắt say mê như thế cho đến khi tới phân cảnh xuất hiện của hai người thề thốt với nhau. Tôi xuất hiện trên ban công với một thần thái nghiêm nghị chuẩn không cần chỉnh làm cho mọi khán giả ở đây đều thích thú, chỉ cần tôi đứng đây chờ "Romeo" ra cùng diễn với nhau nữa thôi. Tôi nghĩ tôi đây sẽ nhìn cái bản mặt của thằng Senzou để diễn chứ, đúng là thế giới này có quá nhiều điều bất ngờ đến nỗi mà tôi mém tí nữa là rớt xuống từ ban công rồi. Tôi trơ tráo mở mắt to ra, mặt xám nghét và há hốc hết cả mồm khi tôi thấy gương mặt thân quen của con ngáo ấy xuất hiện trên sân khấu:

- Hể! Cái gì vậy trời? Thế quái nào nó lại xuất hiện ở đây chứ? Senzou đâu?

Tôi bất ngờ như muốn bật ngửa ra luôn, đứng chết lặng trên ban công ấy, khán giả ở dưới thì xì xầm bàn tán loạn lên, người thì thắc mắc tại sao Romeo lại khác trong tấm quảng cáo, người thì ngơ ngác méo biết gì và có người thì phấn khích khi thấy mặt đẹp xuất thần của cô ta. Còn cô ta thì thấy tôi, vẫn như cái thói quen cũ hằng ngày của mình là khi thấy tôi thì cô ta chào tôi bằng nụ cười tươi tắn của cô ta hết, nên giờ ngay ở vở diễn này đây, cô ta cũng làm điều tương tự ấy với tôi bất chấp mọi hoàn cảnh:

- Ố là la, chào buổi sáng, Juliet!

Cô ta vừa ti hí cười nhí nhảnh vừa vẫy tay, cả tôi lẫn lớp đều đen mặt nhìn cô ta, tôi đứng trên đó, tự suy nghĩ rằng mình nên làm gì tiếp theo, phía dưới thì khán giả cũng ngáo ngơ đổ mồ hôi hột, chả hiểu cái mô tê gì. Còn Handa đứng ở bên trong cánh gà mà sa mạc lời, chỉ tay về phía cô ta và thắc mắc hỏi lớp trưởng:

- Ano, lớp trưởng ơi! Tại sao Romeo lại là Aiko chứ? Senzou đi đâu rồi?

- Hức! Senzou có việc phải về nhà rồi nên giờ mọi chuyện mới thành ra như vậy đấy! Trời ơi, tớ không dám nhìn cái diễn biến tiếp theo của nó nữa đâu!

Lớp trưởng cắn răng nuốt nước mặt vào lòng và ôm mặt hối hận khi đã cho Aiko ra sân khấu. Quay lại sân khấu thì cô ta chào tôi xong, thấy tôi không phản ứng gì, cô ta cứ tưởng tôi bất ngờ quá nên quên béng lời thoại. Cô ta là một người tốt, biết giúp đỡ bạn bè vào những lúc khó khăn hoạn nạn, chính vì vậy mà cô ta tỉnh bơ và nhắc thoại cho tôi một cách trắng trợn:

- Juliet ơi! Bây giờ chúng ta đang chuẩn bị thề thốt với nhau dưới ánh trăng đấy! Nàng đã nhớ lại lời thoại của mình chưa?

Trời đựu, tất cả nhân loại xung quanh bốn bề, tôi, lớp tôi và khán giả ở đây đều cạn lời trước sự tỉnh bơ của cô ta, lớp tôi nhìn nhau mà nước mắt khẽ lăn dài xuống má, đau lòng tự cười vào nhau. Còn về phía cô ta, khi tốt bụng nhắc thoại cho tôi rồi thì cô ta mới bắt đầu nghiêm túc diễn kịch trước công chúng:

- Thưa tiểu thư, tôi xin thề có mảnh trăng thiêng liêng kia đương dát bạc trên những ngọn cây trĩu quả..

Cô ta ngừng lời thoại ở đó để cho tôi nói tiếp lời thoại kia của mình, nói thiệt là tôi chả còn tâm trạng gì để diễn nữa, giờ nhìn mặt cô ta là tôi chỉ muốn bay vô để tẩn cho một trận thôi. Mặt tôi bung ra đầy hắc tuyến, không biểu hiện một chút cảm xúc gì, chỉ đứng đó nhìn cô ta và thốt lên lời thoại pha một chút bố đời chẳng giống ai:

- Ờ, ờ, tao xin mày đừng lấy trăng kia thề thốt, vầng trăng nghiêng ngả mà mỗi tháng lại thay đổi đường đi lối về. Tao sợ tình yêu của mày cũng sẽ như trăng kia mà thay đổi!

- Vậy tôi phải lấy gì mà thề?

- Vậy thì xin mày đừng thề nguyền chi cả. Hay nếu mày muốn thì mày hãy đem tấm thân tuấn nhã kia ra mà thề, đó là vị thần mà tao thờ phụng, và tao sẽ tin mày..

- Vâng! Như ý nguyện của nàng muốn! Tôi sẽ lấy tâm thân này của tôi ra mà thề thốt với tình yêu của hai chúng ta!

Hai đứa bọn tôi đối qua đối lại như một vị thần vậy, làm cho tất cả khán giả càng ngày càng hoang mang hơn, còn lớp tôi cũng chẳng biết tiếp theo nên làm gì để gỡ gạc lại nữa, mà gỡ gạc cái quần gì nữa, nó đã nát từ ngay ban đầu rồi. Người dẫn chuyện lớp tôi vẫn tiếp tục sự nghiệp dẫn dắt ấy mà đưa khán giả vào những phân cảnh khác. Nói chung là cũng chẳng có tí gì ổn cả, cứ phân cảnh nào có mặt của con ngáo ngu người đó là nát hết, nát từ đầu đến chân luôn. Khi tới phân cảnh cuối cùng thì.. Chỉ một câu thôi, nát toàn tập.

Không hiểu sao nguyên cả khán đài đứng dậy vỗ tay đôm đốp như đúng rồi. Đến khi công bố kết quả, tôi chẳng thể nào mà tin được, cái vở kịch nát vụn thành cát bụi này của lớp tôi, nó đứng đầu tất cả tiết mục trong lễ hội văn hóa và được vinh danh nhận thưởng trước toàn trường, phải chăng vì có con nhỏ Aiko đó nên lớp tôi mới được đứng nhất. Đúng là sống trên thế giới này không nên vội vàng kết luận bất cứ thứ gì cả, biết đâu lại bất ngờ.

* * *

Cũng vào chính cái ngày lễ hội này, ngay tại ngôi nhà có kiến trúc truyền thống của thời Edo (1), trước ngôi nhà có một cái bảng tên ghi là "Gia tộc Homikawa". Tại đây, Senzou đang ngồi kiểu Seiza (2) và mắt hướng nhìn về một căn phòng có các Fusuma (3) cách ngăn, mặt hắn không lộ ra một chút cảm xúc nào và lên tiếng bằng chất giọng nghiêm nghị:

- Ngài gọi con về gấp như vậy, có chuyện gì xảy ra sao, Homikawa - sama?

Đáp lại chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ, Senzou ngồi ở đó mà chẳng dám nhúc nhích gì, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời. Sau một hồi thì có một giọng khàn khàn của một người đàn ông trung niên vang lên từ căn phòng ấy:

- Senzou, không phải ta đã nói với tất cả thành viên trong gia tộc rồi sao? Khi thấy Aiko thì ngay lập tức báo cho ta biết! Tại sao con lại không nói cho ta biết con đã gặp nó? Con hãy cho ta một lời giải thích thỏa đáng trong chuyện này đi!

Nghe cái câu nói ấy mà Senzou giật mình, giờ chuyện mà làm cho hắn sợ nhất cuối cùng cũng đã lộ tẩy. Hắn đổ mồ hôi hột và ánh mắt hiện lên sự tức giận, chắc chắn là một đám vệ sĩ của ông đã theo dõi hắn và báo lại cho ông. Senzou cố gắng lấy lại bình tĩnh và khẽ dập đầu xuống sàn tạ lỗi:

- Con thành thật xin lỗi ngài, Homikawa - sama! Con sẽ chấp nhận mọi hình phạt nặng nhất của ngài!

Vẫn đáp lại là một sự im lặng đến lạnh người, Senzou cứ dập đầu xuống sàn ở đó mà không dám ngẩng đầu lên, đợi người đàn ông trong căn phòng ấy lên tiếng. Ông ta liền thở dài ngao ngán, im lặng được một lúc thì lên tiếng ra lệnh cho hắn:

- Là một người cha của Aiko thì làm sao mà ta không biết tính cứng đầu của nó chứ! Thôi được rồi, ta cho con một cơ hội, Senzou! Ta sẽ cho nó thêm một năm tự do nữa, cho đến khi hết một năm rồi thì ta ra lệnh cho con tìm mọi cách mang nó về đây, nếu nó mà phản kháng lại thì ta cho phép con.. phế hết tay chân của nó!

Nghe điều đó mà hắn lạnh hết cả xương sống, sợ hãi trước cái sát khí tàn ác đang buông tỏa khắp căn phòng này. Vậy là việc âm thầm bảo vệ cho cô em họ bé bỏng của mình đã bị đổ bể hoàn toàn, giờ có mà làm trái ý của người quyền lực nhất trong gia tộc này thì chỉ có nước chết không toàn thây thôi. Hắn suy nghĩ một lúc rồi sau đó là miễn cưỡng chấp nhận:

- Tuân lệnh, Homikawa - sama!

(1) Edo: Là thành phố trước thế kỷ 19 của Nhật Bản, hiện tại bây giờ là thành phố Tokyo.

(2) Seiza: Kiểu ngồi quỳ của người Nhật, kiểu ngồi thể hiện sự kính trọng với người đối diện.

(3) Fusuma: Là một cánh cửa trượt từ bên này sang bên kia, hoạt động giống như cửa ra vào nhưng thay vì kéo cửa ra hoặc đẩy cửa vào thì ta trượt nó qua bên kia để vào phòng. Cánh cửa này chỉ thiết kế dành cho các ngôi nhà truyền thống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play