Chết rồi, một tháng hè sắp trôi qua rồi mà tôi còn chưa hoàn thành xong bài tập hè của mình nữa, trời đựu, suốt ngày bị con ngáo khác người đó dụ dỗ tôi đi này đi nọ mà quên béng bà bài tập về nhà. Thế là tôi khóc không ra nước mắt mà thức dậy đến tận sáu giờ sáng để giải quyết một chồng bài tập, tôi chỉ cầm cái cuốn tập toán lên thôi đó mà tôi đã hộc trào máu họng ra rồi, nhìn một dãy con số trong tập mà đầu tôi muốn lú lẫn luôn vậy. Quăng cái quyển tập ấy đi, tôi vò đầu bứt tóc mà đập đầu vào bàn học một cách điên cuồng, đang đập đầu thì cửa nhà tôi bị đá tung ra và sau đó là thằng Handa bay vô, la làng với vẻ mặt hốt hoảng:

- Shiraku, mày làm xong bài tập về nhà chưa? Cho tao mượn chép vô đi!

Nó thấy tôi đập đầu điên cuồng như vậy mà sợ hãi giật mình, còn tôi thì khi nghe tiếng của nó, tôi nộ cuồng tỏa ra khí u ám xung quanh mình và quay mặt về phía nó, nhìn nó mà muốn rách cả võng mạc và lên tiếng với giọng khàn đặc:

- Mày nhìn mặt tao đi, có giống như những đứa làm xong bài tập về nhà không?

Nhìn mặt tôi thôi là nó đã hiểu hết toàn bộ mọi chuyện rồi, một chồng sách trên người của nó tự do rơi xuống sàn nhà, mắt nó mở trương ra nhìn tôi và đứng hình trong giây lát, sau đó thì nước mắt nó bất lực chảy ra ngoài, nó vừa nhếch mép cười và vừa mở miệng ra nói:

- Tao không còn thiết sống trên thế gian này nữa! Shiraku, dao nhà mày để đâu vậy?

- Oy, bình tĩnh lại đi, Handa! Đừng có mà dại dột như vậy chứ!

Tôi hốt hoảng rời khỏi ghế và chạy đến ôm nó lại, không cho nó bén mảng vào nhà bếp của tôi, tôi hoảng hốt quăng nó vào phòng mình, đóng cửa phòng và khóa trái lại luôn. Giải quyết xong xuôi rồi thì tôi ngồi đối diện ngay trước mặt nó và nói chuyện:

- Handa, có gì thì từ từ nói, mày không cần phải chọn con đường dại dột đó đâu!

- Nhưng mà.. mày biết là ngày mai, tụi mình vào nhập học lại rồi mà, bà cô chủ nhiệm lớp mình sẽ giết mình ngay nếu không hoàn thành bài tập hè đấy! Đường nào cũng quy tiên thôi, bây giờ thì quy tiên trước đi cũng đâu có sao!

Nghe lời nói tiêu cực của nó mà tôi đây cũng sầu thúi ruột theo nó luôn, tôi cũng đau thương cho số phận đó lắm chứ, nói thiệt giờ là nước mắt của tôi cũng chảy dài xuống sàn rồi. Đậu xanh, tôi hận cái con khỉ đó, cũng vì cô ta mà tình hình bây giờ của hai bọn tôi nguy kịch đến cấp độ SSS luôn rồi, chỉ nghĩ đến cái bi kịch vào ngày mai thôi mà nước mắt cuốn ký ức ta chìm sâu luôn, mợ, cuộc đời sao mà nó đắng lời đến như vậy chứ? Khi con người bị dồn đến chân tường rồi thì đầu óc của họ mới sáng suốt một cách bất thình lình được, bọn tôi như chợt nhớ ra một điều gì đó mà cả hai đứa chúng tôi nhìn nhau và nở ra một nụ cười hào nhoáng, bọn tôi cùng đứng dậy và la lên cùng một cái tên:

- ĐÚNG RỒI, HOMIKAWA! CẬU TA LÀ NGƯỜI DUY NHẤT CÓ THỂ CỨU CHÚNG TA RA KHỎI CÁI HOÀN CẢNH ÉO LE NÀY! TRỜI ƠI, THẾ MÀ NÃY GIỜ CHÚNG TA NGHĨ KHÔNG RA!

Bọn tôi mừng đến nỗi muốn rớt nước mắt ra luôn vậy, bọn tôi không kiềm chế được hành động của mình mà ôm nhau thắm thiết, sau đó là quay ra chắp tay trước ngực và nhìn trời:

- Cảm ơn chúa vì đã chừa cho con một con đường sống! Xin chúa hãy nhận con một lạy!

Hai bọn tôi như là những con chiên bé bỏng được cứu rỗi trong thế giới đầy tội lỗi này, thế là ngay lập tức, Handa liền móc điện thoại và bấm vào số của Senzou. Tim của hai đứa tôi đập thình thịch không ngừng khi kè kè cái lỗ tai của mình lắng nghe tiếng nhạc chuông, sau đó thì khóc ròng ra khi nghe tiếng "Moshi moshi (1) " của hắn. Bọn tôi vui mừng đập tay vào nhau và sau đó là Handa lên tiếng nói:

- Homikawa có phải không?

Đầu dây bên kia thì có vẻ hơi kinh ngạc một chút nhưng sau rồi thì cũng lên tiếng trả lời lại:

- Đúng vậy! Izanagi (2) đó hả? Cậu gọi tớ có chuyện gì không?

Chỉ đợi tới đó thôi đấy, Handa nhanh nhảu hỏi tiếp:

- Thế cậu đã làm bài tập hè ở trường chưa?

- Ừm, tớ làm xong hết rồi!

Quả nhiên là không sai mà, một học sinh có thành tích học tập nằm trong top ba của trường như hắn thì làm gì có chuyện mà hắn chưa hoàn thành bài tập của mình chứ. Cả hai đứa tôi nghe mà sướng hết lỗ tai, chưa bao giờ bọn tôi lại yêu hắn đến nhường này, thế là Handa không dài dòng vòng vo tam quốc nữa, vào thẳng vấn đề luôn:

- Homikawa ~ Cậu có thể cho tớ mượn tất cả những vở bài tập của cậu đi có được không? Tớ cần gấp lắm!

- Cậu vẫn chưa hoàn thành xong sao? Bộ cậu không sợ cô chủ nhiệm của lớp mình hả?

- Thì bởi vậy! Tình hình của tớ giờ là ngàn cân treo sợi tóc đấy! Nên xin cậu hãy rủ lòng thương cho kẻ hèn mọn này mà mượn vở bài tập của cậu đi!

Nghe cái giọng nói ở đầu dây bên kia đang yếu lòng đi thì Handa cười ra vẻ đắc thắng, nó đã thành khẩn đến mức này rồi thì làm gì có ai mà từ chối được nó nữa, nó vui sướng ra hiệu OK cho tôi. Nhưng đời nó chó cắn dữ lắm! Chưa được lên tiên bao nhiêu thì tâm trạng của thằng Handa bỗng trở nên thay đổi một góc 360 độ đi khi nghe câu nói đầy ái ngại của đầu dây bên kia:

- Tiếc quá, Izanagi! Tớ vẫn còn đi nghỉ mát ở Hokkaido chưa về! Mai sáu giờ sáng tớ mới về đến nơi lận nên tớ không thể cho cậu mượn được rồi, cậu cho tớ xin lỗi nhé!

Nghe cái câu nói ấy mà khuôn mặt nó từ hy vọng chuyển sang thành tuyệt vọng, nó chỉ ựm ờ một cách yếu ớt rồi sau đó là tắt máy. Tôi thấy nó như vậy thì hỏi nó, nhưng nó không nói gì, người nó ngớ ra một hồi rồi tự nhiên đi đến cửa sổ phòng tôi. Tôi như cảm nhận được một việc gì đó chả lành đang xảy ra ở đây nên tôi hốt hoảng hỏi nó:

- Way, way, Handa! Mày tính làm gì vậy?

- Hết rồi, thật sự là hết rồi! Thôi, mày hãy để tao đến suối vàng trong yên bình đi! Tao chỉ mong rằng sau khi đầu thai lại một lần nữa thì tao và mày vẫn sẽ là đôi bạn tốt của nhau thôi!

Lại một lần nữa tôi hoảng hồn phi ra ôm nó lại, nhìn cái hành động của nó là đủ biết là cái thằng biến thái đó không cho mượn rồi, đệt thiệt, tụi tôi đã sai lầm khi nghĩ hắn là hy vọng sống duy nhất của hai chúng tôi. Giờ méo còn thời gian nào để trách cái thằng Senzou đó nữa, bây giờ ngăn cản Handa đang tự tử mới là điều quan trọng. Chúng tôi giành giựt qua lại như đúng rồi, nó sống chết đòi nhảy ra ngoài cửa sổ, còn tôi thì sống chết ngăn cản nó lại. Cứ thế vậy mà tôi đã nới lỏng phòng bị của mình mà vô tình để con ngáo Aiko ấy bước vào phòng của tôi từ khi nào không biết, khi nó thắc mắc lên tiếng hỏi rồi thì chúng tôi mới chịu dừng lại và chú ý đến nó:

- Hai anh đang làm gì vậy?

(1) Moshi moshi: cách chào của cuộc nói chuyện qua điện thoại ở Nhật, giống như cách chào "Alo" của người Việt mình vậy.

(2) Izanagi: Là họ của Handa, họ tên đầy đủ của Handa là Izanagi Handa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play