Đừng buông tay anh

Chương 1


1 năm


CHƯƠNG 1


“Anh… anh về nhà ngay bây giờ được không? Trời tối rồi nhưng trong nhà chỉ có một mình em thôi, em sợ lắm.”

“Tối thì em nên bật đèn sáng lên chứ không phải là gọi điện vòi vĩnh mong anh về nhà đâu, em biết mà, hôm nay anh có một cuộc hội nghị khẩn rất quan trọng, anh không tài nào sắp xếp về sớm cùng em được.”

Hạ Ninh siết chặt điện thoại, cô bỗng dưng ý thức được điều gì đó, liền quay ra cửa, run giọng.

“Anh… về với em đi được không?”

“Đừng bướng bỉnh nữa, đến giờ rồi, anh cúp máy đây, ngày mai anh sẽ quay lại đền bù cho em nhé, ngủ ngon.”

Bành Vũ Kiêu có chút không kiên nhẫn, hắn nói xong liền tắt máy ngang, cũng không để ý lắm đến thái độ khác lạ của Hạ Ninh.

Hắn tưởng rằng đây chỉ là hành động bám người lúc thường của cô.

Bành Vũ Kiêu lắc đầu thở dài rồi nhét điện thoại vào túi quần, hắn nhanh đi vào phòng họp.

Bành Vũ Kiêu là nhân tài trong giới danh nhân hiện giờ, hắn tuổi trẻ tài cao, chưa đến ba mươi đã tự lập được một công ty bất động sản lớn nhất nhì thành phố. 

Bành Vũ Kiêu cũng là một người tham công tiếc việc, bảy ngày thì hết sáu hôm tăng ca ở công ty đến tối muộn, lúc trở về nhà chỉ còn bóng đèn le lói cùng người vợ hiền đang nằm co ro một góc trên sô pha.

Hạ Ninh luôn ngồi ở phòng khách chờ hắn trở về, nhưng mười lần như một mà ngủ quên mất. Bành Vũ Kiêu như thói quen mà đi đến gần, xoa đầu Hạ Ninh đang ngủ ngon, khẽ bế người đang ngủ say lên phòng.

Vì công việc mà mối quan hệ vợ chồng của hai người dần dần lạnh nhạt hơn. 

Thế nhưng hắn vẫn luôn yêu Hạ Ninh, con người Bành Vũ Kiêu có hơi cứng nhắc nhưng lại rất chung tình.

Ngoại trừ hắn hơi qua loa với Hạ Ninh và ít khi về nhà, hắn luôn hoàn thành tốt nghĩa vụ của một người chồng, nhất là vấn đề từ chối những hoa cỏ thơm bên ngoài muốn bám víu vào người.

Bành Vũ Kiêu sau khi cuộc họp kết thúc liền nhanh chóng dọn dẹp tài liệu, hắn nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn mười giờ.

Hắn vội ra khỏi phòng họp, muốn về nhà nhanh hơn một chút. Nào ngờ khi đi đến nhà xe liền đụng phải Tạ Tinh Nhi.

Cô ta đứng ở đầu xe Bành Vũ Kiêu, tựa như là đang đợi hắn.

Bành Vũ Kiêu nhíu mày không vui, đối với việc Tạ Tinh Nhi biết hắn đã có vợ nhưng vẫn bám dính không buông, hắn cảm thấy con người này quá trơ trẽn.

Nhưng vì cô ta là người của công ty khác đến hợp tác, hắn lại chẳng thể sa thải hay làm gì khác để đá cô ta biến khỏi tầm mắt mình.

Bành Vũ Kiêu thở dài, hắn cảm thấy đầu mình rất đau, gân xanh trên trán giần giật hai cái.

"Bành tổng, xe của tôi bị hỏng rồi, trời lại tối nữa, anh có thể đưa tôi về nhà được không?"

Giọng nói Tạ Tinh Nhi nhão nhoét, giống như là cố tình làm nũng, so với âm thanh nhẹ nhàng của Hạ Ninh thì thua xa. Hắn nâng mắt, trầm giọng đáp.

"Không rảnh, hơn hết là tôi không muốn ở cùng một chỗ với cô. Tạ Tinh Nhi, cô tự bắt xe về đi, đừng không cần mặt mũi của chính mình."

Bành Vũ Kiêu đi lướt qua người Tạ Tinh Nhi, nụ cười của cô ta cứng lại.

Bành Vũ Kiêu nhanh chóng lên xe khởi động máy, nhưng tay vừa chạm vào vô lăng điện thoại liền rung lên, hắn nhìn màn hình, là số của Hạ Ninh.

Hắn ấn nhận, nhưng ngoài ý muốn, giọng nói trong máy không phải của Hạ Ninh, là một người đàn ông.

"Alo, xin hỏi anh có phải là Bành Vũ Kiêu, chồng hợp pháp của cô Hạ Ninh đúng không?"

"Phải, là tôi."

Bành Vũ Kiêu đeo dây an toàn vào người, bỗng dưng cảm giác bất an trong lòng lại nổi lên, hắn rùng mình, vội đóng cửa xe lại, giọng nói bên đầu dây tiếp tục vang.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play