Tác giả: Bạch Đường

Sáng sớm tinh mơ hôm đó chúng tôi đã thức dậy rồi, lần này thì tôi không còn cắt giảm khẩu phần ăn của Trương Tam nữa.

Hắn ăn khỏe thật đấy, trước đây tôi còn nghĩ số bạc kia đủ để hai chúng tôi ăn rất lâu, nhưng sau hai ngày ở với hắn, tôi chẳng nghĩ vậy nữa.

Sau này tôi sẽ không để hắn mua gạo trắng nữa!

Trương Tam chỉ cần ăn khoai lang là được rồi!

Ăn uống xong, chúng tôi sửa soạn một chút rồi mang theo lễ vật rời khỏi nhà.

Trương Tam mang theo một ít trứng gà và một miếng thịt heo ngon, chiều hôm qua hắn đã đi một chuyến đến huyện để mang chỗ thịt này về.

Tôi chẳng hỏi hắn vì sao không đến nhà Lý đồ tể để mua cho tiện. Lý đồ tể có nuôi cả một chuồng heo to, hai lần một tháng – mùng một và mười lăm sẽ thịt để mang lên huyện thành bán. Người trong thôn khá thích mua thịt chỗ lão, rẻ được hơn hai đồng tiền so với trên huyện.

Biết Trương Tam bị nhà Lý đồ tể vô duyên vô cớ đuổi đi, tôi quyết định sẽ ghét cả dòng họ Lý.

Lý viên ngoại từng cho người đánh tôi vì dám mò trộm ốc dưới ruộng của lão.

Lý đồ tể từng đuổi Trương Tam ra đường.

Họ Lý quả nhiên không có ai tốt đẹp.

Tôi nhìn miếng thịt heo trong tay Trương Tam, âm thầm so sánh với miếng hắn đã cắt để ở nhà.

Có phải miếng này to hơn một chút không nhỉ?

Tại sao hắn lại cắt không đêu vậy chứ, cõi lòng tôi ngao ngán. Trương Tam nói miếng thịt ở nhà sẽ để làm thịt kho tàu cho tôi ăn chiều nay.

Còn miếng này thì chúng tôi sẽ chẳng đụng vào được rồi, mẹ tôi sẽ giấu ngay nó vào bếp, hun khói để dành tới ngày Tiểu Hổ về nhà thì mang cho thằng bé ăn.

Quả thật y như tôi nghĩ, lúc nhận được miếng thịt, mắt mẹ tôi sáng rỡ cả lên, cha tôi không cười nhưng lại nhướng mày mời Trương Tam vào trong ngồi.

Tôi thì theo mẹ vào bếp, mẹ tôi treo miếng thịt lên cái móc sắt rồi kéo nó lên trần nhà, miệng không quên sai tôi: "Nhóm lửa lên đi, còn đứng đực ra đó à. Mày lấy chồng rồi lại tối dạ đi ấy nhỉ, không xử lí ngay kẻo hỏng thịt thì thế nào?"

Tôi không nói một lời, ngồi xuống nhóm lửa.

Mẹ tôi lấy ra vài cây lá thơm ném vào lò, mùi khói bốc lên sực nức, có chút thơm nhẹ. Mùi này làm tôi nhớ đến món thịt hun khói, màu đỏ rượu, mỡ ngà đan xen, béo mà không ngấy...

Miếng thịt ở nhà, một nửa kho tàu, một nửa hun khói để dành ăn. Tôi quyết định.

Vẫn còn đang nghĩ thực đơn cho tối nay, mẹ tôi đã quan sát xung quanh rồi nhéo tai tôi.

"Đứng dậy, lại đây tao bảo."

Tôi đi theo mẹ qua bên kia bếp, tránh xa chỗ khói dày đặc kia một chút.

Mẹ tôi liếc nhìn cái lồng bàn một cái như để chắc chắn nó đã che chắn kĩ đồ ăn bên trong, tôi thì không buồn lướt qua. Trước đây ở nhà ăn không đủ no, tôi thường hay thèm thuồng nhìn lồng bàn, nhưng chẳng bao giờ ăn vụng một miếng, bây giờ lại càng không.

Sáng nay tôi đã uống no cháo gạo trắng với trứng gà chiên rồi.

Mẹ tôi khe khẽ hỏi: "Ở bên đó thế nào?"

"Thế nào là thế nào ạ?"

Mẹ nhéo tôi: "Mày ngu à, tao hỏi nhà thằng Trương Tam thế nào, có được không, có ăn gạo trắng không?"

Tôi âm thầm nhíu mày, chần chừ nói: "Có, gạo mua từ hồi kết hôn vẫn còn nửa đấu, chưa đi mua thêm nên chúng con vẫn ăn cháo gạo."

Thật ra còn tận mấy đấu, nhưng tôi không muốn khoe khoang ra lắm, cứ có cảm giác không yên tâm. Có lẽ vì Trương Tam quá không biết giấu diếm, hay là do thái độ của mẹ tôi có hơi kì kì.

Mẹ trợn mắt nhìn tôi: "Mày cũng sướng quá nhỉ, thấy chưa, chúng tao có bạc đãi mày không? Tao đã nói gả đi rồi sẽ sống sung sướng kia mà, đấy, bây giờ mỗi ngày còn được uống cháo gạo, tao với cha mày còn chẳng sướng đến thế, vậy mà mày không biết mang một chút về cho chúng tao!"

Tôi cúi gằm mặt xuống, chẳng biết đáp lại làm sao.

Mẹ lại nhéo tôi: "Hỏi thật mày đấy, thằng Trương học việc giàu lắm đúng không?"

"Sao mẹ lại hỏi thế?"

"Còn muốn giấu tao hả, đồ ăn hại này. Sính lễ nó đưa cha mày những mười lượng bạc, còn đưa trong một lần, chưa kể là còn trầu cau, mấy vò rượu, bánh trái, nửa con heo..."

Tôi thốt: "Còn có nửa con heo à!"

Mẹ tôi tức giận: "Quát quát cái gì, nửa con heo thì sao, tao thấy thằng này có vẻ giàu lắm đấy, mày biết gia đình mình khó mà. Con ơi, sau này phát đạt rồi, con không được quên cha mẹ đâu..."

Tai tôi ong ong lên, mắt đờ đẫn nhìn mẹ tôi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà thật xa lạ, như một ai đó chẳng phải là mẹ tôi.

Có lẽ vì thế mà tôi mới phát hiện gương mặt bà cay nghiệt tới chừng nào, cũng như những lời ích kỷ mà bà thốt ra khó nghe tới chừng nào.

Nếu chẳng hiểu nhầm ý bà, thì mẹ đang bảo tôi trộm đồ của Trương Tam về cho gia đình.

"Mày đừng có chết trân ra thế, nhờ có tí việc mà cũng không làm xong. Tao nói mày để ý chỗ thằng Trương giấu tiền một tí, rồi có gì giúp đỡ cho cha mẹ mày. Tao đẻ mày ra, nuôi lớn tới chừng này, rồi gả mày cho chỗ tốt thế kia, dù gì mày cũng phải giúp đỡ cha mẹ mày đúng không..."

Hay lắm, bây giờ xúi tôi trộm tiền.

Bàn tay dưới ống tay áo tôi nắm chặt, tay phải tôi lần đến tay trái, đẩy chiếc vòng bạc sâu vào bên trong.

"Giấu diếm cái gì đấy!"

Mẹ tôi bực bội quát, có lẽ bà giận vì tôi không đáp lời, bà kéo mạnh tay tôi.

Quá bất ngờ nên tôi không kịp giằng lại.

Mẹ tôi chậc lưỡi: "Ôi, cái vòng nặng nhỉ?"

Tôi giật phắt tay lại. Mẹ tôi lập tức nổi đóa: "Mày có ý gì? Tao xem một chút đã làm sao?"

Tôi càng không muốn cho mẹ xem, bắt đầu thấy ân hận vì đã nghe lời Trương Tam mà đeo vòng bạc về nhà.

Mẹ chụp lấy tay tôi, móng tay bấu vào thịt làm tôi đau nhói, sức lực của bà rất mạnh, tới nỗi tôi không nghĩ một người phụ nữ nhỏ thó như bà có thể mạnh đến vậy.

"Nhìn có vẻ đắt tiền, mày hay nhỉ đồ ăn hại, mới về làm vợ người ta có hai ngày đã được cho cái vòng, thằng Trương học việc giàu thật đấy. A Mộc, tháo vòng ra cho mẹ xem nào."

Giọng mẹ tôi hưng phấn, nhưng tôi không muốn tháo chút nào.

"Không được." Tôi nói thẳng. "Con không tháo, Trương Tam đã đeo nó cho con."

Mẹ tôi trợn mắt nhìn tôi, có lẽ bà chẳng ngờ tới tôi lại dám trả treo đến thế, bà nhào tới nhéo eo tôi, nhéo tai tôi: "Chó đẻ cái thằng mất dạy, tháo, tháo ra cho tao ngay! Mày dám cãi lời tao! Lấy chồng rồi thì không coi mẹ ruột ra gì! Mất dạy! Tháo liền cho tao!"

Tôi giằng người chạy đi: "Không tháo!"

Người đàn bà điên tiết vớt lấy cái đòn gánh, phát ngay vào lưng tôi. Rất đau, tôi bị đánh đụng vào tủ chén.

"Đưa cái vòng cho tao! Tao đẻ ra mày, tao bảo mày đưa là mày phải đưa!"

Có lẽ động tĩnh chỗ này lớn quá, nhà trên có tiếng đàn ông vọng lại: "Có chuyện gì vậy?"

Đó là giọng Trương Tam, tôi vội lớn giọng đáp: "Lửa lớn quá, sắp khét thịt rồi."

Người đàn ông lo lắng đáp: "Đợi anh."

Ở nhà mấy hôm nay Trương Tam vẫn luôn nhóm bếp, có lẽ hắn không biết tôi cũng là bậc thầy kì cựu trong việc thổi lò. Tôi chỉ thuận miệng xạo sự thôi, may là Trương Tam đến rất nhanh.

Mẹ tôi xấu hổ vứt cái đòn gánh xuống, lườm tôi một cái muốn rách mắt.

Trương Tam xuất hiện ở ngoài cửa rồi. Mẹ tôi cười làm hòa, nụ cười mới gượng gạo làm sao.

Trương Tam để ý cái bếp lò trước tiên, thấy tất cả đều có vẻ bình thường thì lại nhìn tôi.

Hắn nhíu mày, sau đó nói với mẹ tôi: "Nhạc mẫu... con vừa nhớ ra có việc gấp cần làm, chúng con phải về đây."

Mẹ tôi sửng sốt: "Về sớm thế à, không ở lại nói chuyện với...nhạc phụ chút sao?"

Mẹ tôi cũng bắt chước theo cách gọi trang trọng của Trương Tam làm tôi nhếch môi toan cười, nhưng vẫn kịp kiềm lại.

Trương Tam sầm mặt, có vẻ thật sự rất gấp, tôi bắt đầu nghĩ ngợi xem lí do gì làm hắn tá hỏa lên vậy, hay là ban nãy quên tắt lò?

Thế thì nguy thật đấy, lửa lớn quá khéo bén vào vách mất.

Cha tôi cũng xuất hiện ở cửa, Trương Tam lập tức cúi chào ông, sau đó nắm tay tôi dắt đi. Hai chúng tôi đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, để lại cha mẹ tôi sửng sốt đằng sau.

Lần này Trương Tam không buông tay tôi nhanh như lúc trước nữa. Mãi cho đến khi về tận cửa nhà, hắn mới thả tôi ra.

Mồ hôi trên tay hắn dính vào tay tôi, tôi cũng vậy, nếu không phải vẫn nắm chặt tay để hắn bọc bên ngoài, có lẽ hắn cũng sẽ biết tôi cũng căng thẳng y như hắn.

"Sao vậy? Mình quên tắt lửa à?" Tôi hỏi, tính chạy vào bếp.

Nhưng Trương Tam lại bắt tôi vào phòng ngủ.

Mặt hắn âm trầm hơn bình thường, cũng không thèm trả lời tôi. Rõ ràng hắn đang tức giận, làm tôi cũng hơi hoảng theo.

"Làm sao vậy?"

Trương Tam nắm cổ áo tôi.

Người tôi lập tức cứng đơ, hoàn toàn không suy nghĩ được gì.

Trương Tam cởi áo ngoài của tôi dễ như bỡn, rồi nắm chặt tay trái tôi, soạt một cái kéo ống tay áo lên.

Trên tay là vết bầm tím ban nãy mẹ tôi vừa nhéo.

Thật ra chẳng đau mấy, Trương Tam mà không khăng khăng xem, tôi cũng chẳng thèm để ý.

Hắn hỏi: "Đau không?"

Tôi lắc đầu: "Không đau."

"Sao nhạc mẫu lại nhéo em?" Trương Tam giơ tay chạm vào tai tôi, rất nhẹ, tôi giơ tay lên sờ sờ một chút, phát hiện có hơi ê ẩm.

Chắc bị rách da một chút rồi.

Tôi không nhìn hắn, chẳng thể nói là do nhạc mẫu của anh xúi tôi trộm tiền của anh, còn đòi lấy cái vòng bạc của anh cho tôi nữa chứ.

Nếu nói ra thật thì chẳng thà tôi thắt cổ ở đây luôn cho xong.

Tôi còn chẳng dám nhìn Trương Tam nữa, lòng tôi nặng nề tới nỗi tôi không biết đối diện với hắn thế nào.

Trương Tam càng tốt với tôi, tôi lại càng chẳng biết phải làm sao. Có lẽ đến lúc không chịu nổi nữa, tôi sẽ khai ra sạch sẽ những thứ xấu xa này, rồi để nỗi ê chề này giết tôi chết đi cho rảnh nợ.

Cổ họng nghẹn bứ, tôi giật chiếc vòng bạc thật mạnh khỏi tay, lại chạy đến rương đồ, lấy chiếc còn lại ra, hợp thành một cặp vòng, ấn mạnh vào ngực người đàn ông.

Sáng nay hắn đã này nỉ tôi đeo cặp vòng bạc này, nhưng vì tiếc, tôi chỉ đeo một cái, còn một cái cất trong rương, chung chỗ với vòng cổ và lược đồi mồi.

"Trả, lại, cho, anh."

Tôi cúi gằm mặt, gằn từng chữ.

Không thấy được mặt Trương Tam, tôi nhắm chặt mắt, cố ngăn nước mắt tuôn lên. Nỗi xấu hổ như muốn nhấn chìm lấy tôi, kèm theo là thất vọng và nhục nhã. Nếu hôm nay mẹ tôi lấy chiếc vòng đó, tôi không biết mình phải làm gì nữa.

Phải như Trương Tam không đối xử tốt với tôi, đánh tôi, mắng tôi, có lẽ tôi sẽ chẳng khó chịu tới vậy.

Tôi muốn khai ra hết mọi chuyện, để Trương Tam đánh tôi một trận còn hơn.

"Thật ra, mẹ tôi muốn lấy cái vòng."

"Mẹ nói nhà đang khó khăn..."

"Tiểu Hổ sắp phải đóng học phí..."

"Mẹ bảo tôi," Tôi nghẹn, "...lấy tiền của anh, giúp đỡ gia đình."

"Cho nên, tôi không cầm vòng của anh được..."

"Anh cho tôi ăn đồ ngon, tốt với tôi... Tôi không muốn làm vậy, là bất nghĩa... Tôi bị bán... anh không hỏi tiền hồi môn... Tôi biết tôi bị bán... Anh mua tôi, mười lượng, tiền làm cỗ cũng rất nhiều, nhà tôi chẳng bỏ ra gì..."

Tôi chẳng biết nói gì tiếp nữa, tôi hận mình không thể đọc thêm vài chữ, học thêm vài năm, ít nhất cũng biết ăn nói cho lưu loát, không đến nỗi diễn đạt suy nghĩ cũng ấm ứ trong cổ thế này.

Đột nhiên Trương Tam nắm tay tôi, buột tôi phải ngước lên nhìn hắn.

"Em không bị bán." Trương Tam nói, "Anh đem trầu cau dạm sính cưới em về nhà."

_____

Trưa nay chúng tôi vẫn ăn thịt kho tàu, theo ý tôi, một nửa hun khói để dành ăn sau, Trương Tam nói sau này mỗi ngày đều có thể ăn thịt, không cần quá tiết kiệm, hắn đi làm đến tối trở về có thể mang thịt về cho tôi.

Tôi không đồng ý, mỗi ngày ăn thịt quá phá của.

Không biết trước đây hắn sống thế nào, nghe nói ở nhà Lý đồ tể cũng không đối xử tốt với hắn, không biết vì sao ở với tôi lại hào phóng vậy nữa.

Ăn xong, chúng tôi nghỉ trưa một lát, chiều xế, lại bắt đầu cày cuốc trong vườn.

Chỗ sân này hoàn toàn đủ để chúng tôi trồng chút rau củ, sau này bữa ăn cũng phong phú hơn, không cần phải xuống núi đổi rau củ với thôn dân nữa. Trương Tam cũng trồng giỏi nhưng hắn phải đi làm, nên vài tháng rồi vẫn chưa ra đâu vào đâu.

Tôi lấy trứng gà để Trương Tam đi đổi hạt giống, vì tôi chẳng quen ai trong làng, đến nhà thím Hoa thì sợ mẹ tôi thấy. Trương Tam thì không giống, hắn quen biết nhiều thanh niên, người trạc tuổi hắn cũng lấy vợ gần hết, trong nhà có đầy đủ hạt giống.

Hắn nói mình là người cuối cùng lấy vợ trong nhóm bạn, một hôm nào đó phải mời rượu bọn họ, tiệc kết hôn quá xôn xao, không đủ để nhóm bạn này chè chén.

Trương Tam nói nhiều hơn bình thường, tôi biết hắn muốn đánh lạc sự chú ý của tôi, để tôi không quá để tâm chuyện sáng nay.

Hắn còn muốn để tôi xuống núi đổi hạt giống với hắn, nhưng tôi không muốn.

Tôi phải sắp xếp lại cách suy nghĩ của mình.

Trương Tam rất tốt.

Trương Tam nói có thể cho nhà tôi mượn tiền.

Tôi cũng có thể giúp đỡ cha mẹ, nhưng chỉ xin họ đừng coi việc này là đương nhiên, càng không nên bảo tôi trộm tiền của Trương Tam, không đời nào tôi làm vậy.

Tôi cũng muốn giúp Tiểu Hổ đi học, nhưng phần nào trong tôi lại không thể đồng ý.

Tôi không quá thân với Tiểu Hổ, thằng bé đi học đã lâu, mà cũng ít về thăm nhà, lúc bé cha mẹ cũng không để nó chơi đùa nhiều với tôi. Tôi giống một cái bóng âm u trong nhà, thằng bé lại là cục vàng cục bạc.

Quan trọng nhất là tôi, không có tiền, tiền là của Trương Tam.

Trương Tam có thể giúp Tiểu Hổ đi học, nhưng phải đi học bao lâu?

Có tốn hết số tiền Trương Tam đang có không?

Tôi không thể trả lời, cũng không có mặt mũi đòi hắn, có chết tôi cũng không đòi tiền hắn đem về cho cha mẹ. Cho dù nói hay thế nào đi nữa, không thể phủ nhận rằng cha mẹ đã bán quách tôi rồi.

Chỉ có Trương Tam ngốc nghếch là ăn nói viển vông thôi.

Không phải trong lòng tôi không biết hận.

Tuyệt đối không thể để Trương Tam vì gia đình tôi mà táng gia bại sản.

Tôi đặt tay lên tim mình, không biết có phải vì tôi thật sự là đồ ăn hại hay không, đến nhà Trương Tam, tôi lại tiếp tục hại hắn.

Có lẽ cưới bất kỳ người con gái nào trong làng này cũng hơn tôi bội lần.

Không hiểu vì sao hắn lại cưới tôi.

__________

Trương Tam cuốc đất trong vườn.

Trời khá nóng, cho dù đã chiều tà không khí vẫn còn hừng hực. Cái oi bức của một ngày không có gió, trời cũng không đủ trong, mây có màu ưng ửng pha xám tô đầy nền trời. Khí nóng từ dưới đất phun lên làm mồ hôi tuôn đầy áo. Sau vài nhát cuốc, Trương Tam cởi quách cái áo trên người ra.

Tôi – người ngồi nhặt đậu ngay bệ cửa ngớ người.

Tôi ít thấy cơ thể để trần của đàn ông, ngoại trừ cha tôi. Lúc chúng tôi đi ruộng là lúc người ta về nghỉ, và tôi cũng chẳng thân quen với bất kì ai trong làng.

Cơ thể của một người đàn ông to khỏe, chắc nịch, cánh tay mạnh mẽ, mồ hôi uốn lượn theo bắp thịt. Một cơ thể hoàn toàn trái ngược với tôi, với vẻ gầy gò vàng vọt của tôi. Trương Tam có làn da ngăm đen đều đặn, giống như hắn đã dành cả ngày để trần trùng trục, đứng trong đất đen khom lưng, hay vung dao chặt thịt trong lò mổ.

Không hiểu sao tôi chẳng dám nhìn hắn nhiều, vội vàng cúi xuống nhặt đậu. Tôi thấy trời càng lúc càng nóng hơn.

Trương Tam ới lên gọi tôi, tôi vội vàng xách ấm nước chạy đến. Hắn tu ừng ực một phen rồi nhìn tôi, nhíu mày: "A Mộc, nóng lắm à?"

"Sao?"

"Em đỏ gay hết rồi, vào nhà nghỉ đi. Hôm nay trời nóng quá."

"À." Tôi đáp gọn, nhận cái ấm rồi te te vào nhà.

Không biết tôi có bước cùng tay cùng chân hay không, bởi vì đầu tôi chẳng xua đi được cơ ngực của Trương Tam.

Chết tiệt. Bự quá.

_____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play