Tôi biết rằng mình không nên trách cứ ai, chính cha mẹ tôi càng mong mỏi tôi sẽ như bao người bình thường khác.
Nhưng mà biết làm sao khi trời sinh tôi đã như vậy???
Tôi cũng đã rất cố gắng để họ công nhận tôi, nhưng mà công cốc.
Cuối cùng họ vẫn gả tôi đi.
Họ nuôi tôi như một đứa con trai, làm hết việc này đến việc khác, đồng áng, nội trợ, phụ giúp gia đình, cái gì tôi cũng làm, thế rồi họ nói rằng đã nhận sính lễ, tôi sắp gả chồng!
Tôi cho rằng họ bán mình đi kiếm tiền, nhưng hoá ra người cưới tôi là người khác hẳn suy nghĩ của tôi, cuộc sống sau này của tôi cũng không hề thê thảm như tôi từng tưởng.