Sáng sớm hôm sau, Chư Tụ nhân lúc Tam sư muội nhà mình còn chưa dậy, nhanh chóng tìm Giang Tịch và Úc Tiêu Tiêu thương lượng chuyện hôm nay về tông môn.
Lúc Úc Tiêu Tiêu bị gọi dậy còn mơ màng, nhưng Giang Tịch làm nam chính Long Ngạo Thiên, tất nhiên là phi thường cần cù. Người khác nghe tiếng gà gáy mới dậy, còn hắn là gà đều nghe tiếng động của hắn mới dậy gáy sáng, qua lâu dài kéo theo gà ở Vô Lượng Tông dậy sớm hơn gà nhà người khác một canh giờ.
Lúc hắn được tìm thì đã đả tọa một canh giờ, vung kiếm năm ngàn lần, hiện tại tinh thần cực kỳ tốt.
Nghe nói nhị sư muội muốn bàn việc về tông môn, hắn hoang mang: “Về thì về thôi. Khi nào nhị sư muội muốn về thì gọi huynh muốn tiếng là được.”
Nói xong hắn mới phát hiện thiếu một người: “Tam sư muội đâu?”
Chư Tụ: “Muốn tránh tam sư muội mới tìm huynh đó.”
Vừa nói ra những lời này, người buồn ngủ lẫn không buồn ngủ đều lên tinh thần.
Liễu lão nhân đang ngủ ngon lành cũng nhô đầu ra từ ngọc bội, tỉnh táo nói: “Cái gì? Các ngươi muốn giấu con nhóc kia làm cái gì?”
Chư Tụ cũng không úp mở, hỏi thẳng: “Các ngươi chuẩn bị về thế nào?”
Về thế nào?
Giang Tịch và Úc Tiêu Tiêu liếc nhau, đều không hiểu lắm câu hỏi này có nghĩa gì.
Long Ngạo Thiên không thiếu tiền do dự một lát, nói: “Ngồi trận pháp trở về tất nhiên là tiện nhất.”
Nữ chính truyện ngọt sủng không thiếu tiền cũng gật đầu.
Các đại tông môn đều có trận pháp truyền tống, lớn nhỏ không đồng đều, nhưng đều liên thông với nhau, sử dụng cực kỳ tiện.
Ngoài việc đắt.
Trận pháp loại nhỏ, một lần mở ra, đều phải hao phí một ngàn linh thạch. Trận pháp cỡ lớn, một lần mở ra, sợ là không chỉ hơn ngàn linh thạch.
Trận pháp mở ra một lần có thể duy trì khoảng nửa tháng, số người có thể truyền tống trong đó là cố định. Trận pháp mở ra tiêu phí sẽ chia đều trên đầu người, bình quân ra thì không quá đắt.
Cho nên ngoài tình huống đặc thù mở trận pháp một lần chỉ để truyền tống một người ra, nói tóm lại, tuy trận pháp truyền tống đắt nhưng bình thường tu sĩ vẫn ngồi được.
Chư Tụ lập tức một châm thấy máu nói: “Vậy tam sư muội thì sao?”
Giang Tịch không hiểu sao ra: “Tam sư muội...”
Còn chưa dứt lời, hắn lập tức nghẹn. Hắn và Úc Tiêu Tiêu liếc nhau, đều cảm thấy không ổn.
Tu sĩ bình thường đều có thể ngồi.
Nhưng có lúc nào Tống Nam Thời bình thường.
Nàng là tu sĩ cực nghèo!
Huống hồ hiện giờ nàng còn gánh món nợ đến từ một ngàn năm trước. Tuy trên giấy nợ không ghi lấy lãi gì, nhưng có khi sau khi nghèo túng Thẩm gia kia lại muốn đòi lãi thì sao.
Hai người nghĩ đến đây, vẻ mặt không khỏi nặng nề.
Giang Tịch suy nghĩ lúc lâu, nói: “Vậy tiền này ta bỏ ra cho sư muội!”
Ai biết hắn mới nói xong, Chư Tụ đã phản bác: “Không thể!”
Vị sư tỷ này không biết lấy đâu ra bộ lọc khuyết điểm, trầm giọng nói: “Tuy sư muội nghèo khó, nhưng cũng là người có tính nghèo hèn không đổi chí hướng(*). Huynh chủ động bỏ tiền ra cho sư muội, vốn là có lòng tốt, nhưng chỉ sợ sẽ làm lòng tự tôn của sư muội bị thương.”
(*) Trích trong Mạnh Tử - Đằng Văn Công hạ: Giàu sang không động lòng phóng túng; nghèo hèn không dời đổi chí hướng; uy quyền vũ lực không làm nhụt chí; thế mới gọi là bậc tài trai lỗi lạc
Giang Tịch sửng sốt, cảm thấy có lý.
Liễu lão nhân cũng sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha.
Ông nói: “Nghèo hèn không đổi chí hướng, nghèo hèn không đổi chí hướng! Ha ha ha ha! Giang Tịch, sư muội ngươi nói không sai! Tam sư muội của ngươi nghèo hèn không đổi chí hướng, ngươi ngàn vạn lần đừng bỏ tiền ra cho nàng!”
Giang Tịch bị lão nhân này cười đến không hiểu ra sao, lại nghe thấy Úc Tiêu Tiêu ở bên cạnh hỏi: “Chúng ta...”
Chư Tụ thấm thía nói: “Chúng ta phải thông cảm cho tam sư muội. Muội ấy không lấy của ăn xin, chúng ta phải nghĩ cách thích ứng với muội ấy!”
Liễu lão nhân: “À, đúng! Đúng! Đúng! Đúng! Con mẹ này nói đúng đấy!”
Cùng lúc đó, Tống Nam Thời cũng đang lén tìm Vân Chỉ Phong bàn bạc việc trở về.
Vân Chỉ Phong bị mạnh mẽ gọi dậy, mặc một bộ trung y mặt đờ ra ngồi trên giường của mình, đối diện chính là Tống Nam Thời hoàn toàn không cảm thấy ngồi cùng một phòng với nam nhân chỉ mặc trung y có gì không đúng.
Vân Chỉ Phong nhắc nhở: “Tống Nam Thời, bây giờ mới giờ Dần.”
Tống Nam Thời: “Ta biết ta chọn giờ Dần để tới mà.”
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy tốt nhất ngươi có việc.”
Tống Nam Thời đúng lý hợp tình: “Ta đương nhiên có việc!”
Ngay sau đó nàng nhỏ giọng, nói: “Ngày mai mấy người sư tỷ trở về, chắc chắn sẽ ngồi trận pháp.”
Vân Chỉ Phong khựng lại, ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Im lặng một lát, hắn đắn đo nói: “Lần này thu hoạch từ bí cảnh phong phú, không ngại chúng ta cũng...”
Tống Nam Thời lạnh tanh nhìn hắn, nói: “Phải! Ta còn thu hoạch được tờ giấy nợ hơn một ngàn năm trước đấy.”
Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi: “Vậy ngươi muốn làm thế nào chứ?”
Tống Nam Thời phân tích có trật tự: “Mọi người đều biết tình hình của chúng ta, lấy tính cách đồng môn của ta, chắc chắn sẽ nói bỏ tiền ra cho ta. Người đầu tiên mở miệng quá nửa là đại sư huynh, tính huynh ấy nóng vội.”
Vân Chỉ Phong: “Cho nên ngươi chuẩn bị để hắn bỏ tiền?”
Tống Nam Thời nói với vẻ chính nghĩa: “Sao có thể! Ta nghèo hèn không đổi chí hướng!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Sao ta lại không tin nổi nhỉ.
Hắn xoa xoa trán: “Vậy ngươi chuẩn bị làm gì?”
Tống Nam Thời vội vàng nói: “Ta muốn thương lượng với đại sư huynh, ba chúng ta chen cùng một thông đạo truyền tống là được. Ba người chúng ta chia đều tiền truyền tống, ta còn có thể chịu được.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Nàng thật sự có thể nói mỗi một câu đều thái quá như vậy!
Hắn hít sâu một hơi: “Ba người chen với nhau? Ngươi sẽ không sợ từ Truyền Tống Trận ra thì ngươi bị chen thành người giấy thật à?!”
Đi Truyền Tống Trận cũng không khác gì đi trong một đường hầm hẹp, một người vừa vặn, nhưng ba người chen trong một thông đạo...
Cũng không phải không được, nhưng đã từng có tu sĩ vì tham rẻ mà đi ba bốn người một thông đạo. Sau khi ra thì bị không gian pháp thuật áp súc cả người mỏng đi một nửa, hơn nửa năm mới khôi phục.
“Mỏng” theo nghĩa đen.
Không có nguy hiểm về mạng sống, nhưng mất mặt.
Đương nhiên Tống Nam Thời biết.
Nhưng nàng còn biết bàn tay vàng kia của đại sư huynh có tâm đắc rất sâu trên phương diện không gian, như vậy nàng nhờ ông ấy giúp một tí thì... không quá phận đâu nhỉ?
Vì thế nàng nói với vẻ lời lẽ chính nghĩa: “Ngươi tin ta đi! Tuyệt đối sẽ không chen ngươi thành người giấy!”
Vân Chỉ Phong nghiến răng nghiến lợi: “Sao ngươi không nói năm người chúng ta cùng chen một thông đạo luôn đi? Không phải càng rẻ hơn à?”
Tống Nam Thời khựng lại, như suy tư gì.
Sau một lát, nàng lẩm bẩm: “Nếu sư tỷ và sư muội đều đồng ý thì...”
“Vậy cũng không phải không được.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn nhắm mắt.
Hai canh giờ sau, sắc trời sáng rõ, hai nhóm người lặng lẽ bàn bạc sau lưng nhau rốt cuộc gặp nhau ở bên ngoài.
Tâm trạng Tống Nam Thời không tồi.
Nàng cười với Chư Tụ: “Sư tỷ.”
Lại gật đầu với Giang Tịch: “Đại sư huynh.”
Hai người liếc nhau, vẻ mặt không khỏi nặng nề.
Cuối cùng, đại sư huynh mở miệng nói: “Nếu người đã đến đông đủ, vậy chúng ta khởi hành đi.”
Trong nét mặt của Tống Nam Thời có phần chờ mong, chuẩn bị chờ bọn họ đến trận pháp rồi thì mình lại mở miệng đi ké trận pháp.
... Sau đó nàng nhìn thấy ba người đồng loạt móc phi kiếm ra.
Tống Nam Thời: “???”
Nàng không thể tin nổi: “Khoan đã! Mọi người không ngồi trận pháp à?”
Chư Tụ thấy vậy, bèn nở một nụ cười dịu dàng với nàng.
Nàng ấy săn sóc nói: “Sư muội, chúng ta cảm thấy ngự kiếm trở về lại có vẻ thú vị riêng.”
Trong nụ cười của nhị sư tỷ mang theo ba phần thương tiếc hai phần bao dung.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng cảm thấy nàng đã hiểu đại khái nhóm người này suy nghĩ gì.
Có vẻ thú vị riêng con mẹ nó ấy!
Nàng muốn nói lại thôi.
Lúc này, đại sư huynh cũng đi tới bên cạnh nàng.
Hắn do dự một lát, trịnh trọng vỗ vỗ bả vai nàng, nghiêm túc nói: “Sư muội, muội yên tâm! Chúng ta đồng cam cộng khổ!”
Tống Nam Thời: “...”
Giây phút này, nàng cực kỳ muốn túm cổ áo Giang Tịch hỏi hắn, đồng cam cộng khổ thì đồng cam cộng khổ, nhưng vì sao bọn họ lại nằng nặc bắt nàng ‘cộng khổ’ chứ?
Không thể lựa chọn ‘đồng cam’ à?
Nàng duỗi tay: “Đại sư huynh...”
Đại sư huynh thuận thế nhét một cái áo choàng vào trong tay nàng: “Giữa không trung gió lớn, sư muội mặc nhiều tí.”
Nàng giãy giụa: “Đại sư huynh, thật ra muội hiểu hết! Mọi người không cần...”
Chúng ta cùng nhau chen Truyền Tống Trận đi, ta bằng lòng mà!
Đại sư huynh ngắt lời nàng: “Sư muội, huynh hiểu!”
Trên nét mắt hắn mang theo vẻ cảm động và xúc động: “Chúng ta cùng nhau đi!”
Nói xong, hắn kiên định xoay người, cùng nhị sư tỷ làm công tác chuẩn bị.
Tống Nam Thời: “...”
Không biết từ lúc nào Liễu lão nhân bay tới bên cạnh nàng, nói: “Ngươi biết vì sao bọn họ nhất định phải ngự kiếm không?”
“Bởi vì ngươi nghèo hèn không đổi chí hướng á há há há há!” Ông ấy cười đến càn rỡ: “Ta có thể cười chuyện này cả đời ha ha ha ha!”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người, lại thấy Vân Chỉ Phong âm thầm thở phào, khóe môi lộ ra mỉm cười.
Nàng lạnh lùng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Vân Chỉ Phong im lặng một lát, thong dong nói: “Ta nhớ tới đến chuyện vui thôi.”
...
Đám người Tống Nam Thời dãi nắng dầm sương bay suốt ba ngày, lúc đáp xuống đất, Tống Nam Thời chỉ cảm thấy dưới lòng bàn chân mình đều lâng lâng.
Nàng mặt xám mày tro, hai mắt vô thần, chân thấp chân cao lảo đảo hai bước.
Vân Chỉ Phong nhanh chóng đỡ lấy nàng: “Ngươi không sao chứ?”
Tống Nam Thời suy yếu giữ chặt tay áo Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong lo lắng hỏi: “Tống Nam Thời, đã đến trấn Tiên Duyên. Ngươi...”
Tống Nam Thời suy yếu: “... Lừa.”
Vân Chỉ Phong: “Cái gì?”
Tống Nam Thời ủ rũ: “Lừa huynh.”
Vân Chỉ Phong hiểu ra, vội vàng thả lừa huynh từ trong nhẫn trữ vật ra.
Lừa huynh còn chưa kịp biểu đạt bất mãn vì mình bị nhốt nhiều ngày như vậy, Tống Nam Thời đã ngã lên trên người nó.
Trong trấn Tiên Duyên không cho phép ngự kiếm. Bọn họ dừng ở ngoài trấn, Tống Nam Thời cưỡi lừa lắc lư lảo đảo đi theo mọi người vào trấn Tiên Duyên, cuối cùng mới cảm thấy mình hồi lại.
Vân Chỉ Phong nhìn, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Vào trấn Tiên Duyên, đi một lát, Tống Nam Thời đột nhiên ngẩng đầu: “Vân Chỉ Phong.”
Vân Chỉ Phong ngẩng đầu, hơi mờ mịt: “Hả?”
Tống Nam Thời vẫn ghé vào trên người lừa huynh, vẫy tay với hắn, nói: “Đoạn phía trước, chúng ta phải đi một con đường khác về Vô Lượng Tông.”
Vân Chỉ Phong dừng một chút: “Ừ.”
Tống Nam Thời: “Ngươi còn ở trấn Tiên Duyên chứ?”
Vân Chỉ Phong nói: “Phải.”
Tống Nam Thời cười hai tiếng, nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi là bởi vì...”
Nàng tránh đồng môn ở bên cạnh, đè thấp giọng: “Là bởi vì trên người ta có Kỳ Lân Huyết Ngọc kia nên ngươi mới vẫn luôn đi theo ta. Chờ lấy được Kỳ Lân Huyết Ngọc thì ngươi sẽ rời đi.”
Vân Chỉ Phong im lặng.
Ngay từ đầu đúng là vì vậy, nhưng sau đó...
Hắn ngẩng đầu, muốn nói gì đó.
Tống Nam Thời lại gọi tên hắn: “Vân Chỉ Phong.”
Hắn khựng lại, phát hiện bọn họ đã sắp tới ngã ba đường.
Đi tiếp về phía trước là đường đi Vô Lượng Tông.
Tống Nam Thời ngồi xếp bằng ngồi ở trên lưng lừa, cười tủm tỉm vẫy tay với hắn: “Mấy ngày nữa chúng ta gặp lại.”
Vân Chỉ Phong cười một cái: “Mấy ngày nữa.”
Tống Nam Thời cúi người vỗ vỗ cổ lừa huynh: “Lừa huynh, đi thôi.”
Lừa huynh kêu một tiếng, buồn bã ỉu xìu chở Tống Nam Thời xoay người, đi về phía con đường đã rất quen thuộc kia.
...
Lan Trạch Phong là một trong mười chủ phong lớn của Vô Lượng Tông, cũng là đỉnh núi cao nhất. Từ xa nhìn lại, khí thế phóng khoáng.
Mấy người Tống Nam Thời về tông là lập tức đi về phía Lan Trạch Phong, nhưng đến gần đó lại không khỏi ngừng lại.
Bất Quy Kiếm Tôn đứng ở dưới chân núi, dường như đang chờ ai đó.
Tống Nam Thời chậc một tiếng, hạ giọng nói: “Từ trước đến nay, ngoài bế quan và nghị sự với Chưởng môn thì sư tôn không xuống núi, hôm nay mặt trời mọc từ phía tây rồi.”
Dứt lời, Bất Quy Kiếm Tôn lập tức nhìn sang bên này, cũng không biết có nghe thấy hay không.
Tống Nam Thời thấy thế lập tức dùng vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói và tình cảm dạt dào nói: “Có thể thấy sư tôn quan tâm các đệ tử yêu. Một tấm lòng thành của sư tôn...”
Ngay sau đó nàng ấy tiến lên hai bước, chặn trước mặt Tống Nam Thời, vẻ mặt nghiêm túc hành lễ nói: “Sư tôn, tam sư muội không hiểu chuyện. Ngài đừng so đo với muội ấy.”
Vẻ mặt nàng ấy cung kính, thái độ tôn trọng, mỗi lời nói mỗi hành động đều không soi mói ra được chút sai lầm nào.
Giống như nàng ấy ứng phó với người ngoài lúc trước kia đi theo bên người y.
Đoan trang có lễ, có nguyên tắc hiểu tri thức.
Mỗi một người từng nói chuyện với nàng ấy đều chỉ có thể nói đệ tử này không làm mất thanh danh Vô Lượng Tông.
Trước kia y cảm thấy như vậy rất tốt.
Nàng ấy là đệ tử của Ân Bất Quy y, mỗi lời nói hành động đều phải cẩn thận ổn trọng.
Nhưng bây giờ, nàng ấy dùng phần cẩn thận ổn trọng này lên người y, che chở người khác.
Y không khỏi lại nghĩ đến đêm hôm đó.
Lần đầu tiên, phù truyền tin của y bị cắt đứt như vậy.
Giây phút đó, trong lòng y như có ngọn lửa, đốt sạch lý trí y.
Y cảm thấy có chuyện gì đó đang thoát khỏi sự khống chế của y.
Chờ đến khi y tỉnh táo lại thì y đã đứng ở dưới Lan Trạch Phong này.
Mãi cho đến bây giờ.
Bây giờ Chư Tụ đứng ở ngay trước mặt y, trong chốc lát vậy mà y không muốn nhìn thấy nàng ấy.
Vì thế tầm mắt y dừng thẳng lên trên người Tống Nam Thời.
Sau một lát, y nói: “Ngươi Trúc Cơ rồi.”
Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Nhờ phúc của sư tôn.”
Ân Bất Quy: “Trúc Cơ tầng sáu.”
Tống Nam Thời vẫn cười: “Số hên.”
Ân Bất Quy lại nói: “Nếu đã trở lại, các ngươi về trước động phủ từng người đi. Tống Nam Thời, ngươi đi với ta.”
Y đứng ở chỗ này ba ngày, lại không có tí ý định nhìn Chư Tụ cứ như không chút để ý.
Nhưng mà y cũng không biết mình gọi tam đệ tử này của mình làm gì.
Rõ ràng y chưa từng nhúng tay vào việc nàng tu luyện.
Y vừa nghĩ như vậy thì lập tức có một giọng truyền đến: “Cái này thì không cần.”
Mọi người lập tức nhìn sang.
Một ông lão thân hình hơi còng xuống chậm rì rì đi tới.
Trước mắt Tống Nam Thời sáng ngời: “Sư lão đầu!”
Sư lão đầu lập tức thổi râu trừng mắt: “Bên ngoài gọi ta là gì?”
Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Sư Trưởng lão ~”
Sư lão đầu mắng một tiếng: “Không lớn không nhỏ.”
Ngay sau đó ông ấy nhìn về phía Ân Bất Quy.
Ân Bất Quy dừng một chút, nói: “Sư thúc.”
Dựa theo bối phận, y còn phải gọi ông ấy một tiếng sư thúc.
Sư lão đầu gật đầu, không mặn không nhạt nói: “Nam Thời mới Trúc Cơ, nhưng nàng còn nhỏ không ổn trọng, vừa Trúc Cơ đã Trúc Cơ tầng sáu, quá nhanh. Ta sợ căn cơ của nàng không vững nên đưa nàng đi trước. Chờ ta xem qua tu vi cho nàng xong lại bảo nàng tìm sư tôn là ngươi thỉnh an.”
Ông ấy cố ý nhấn mạnh vào “Sư tôn là ngươi”, trong giọng nói không chút che giấu sự bất mãn.
Sắc mặt Ân Bất Quy lạnh lùng: “Ta nên đa tạ sư thúc.”
Sư lão đầu: “Tạ cái gì! Nếu ngươi muốn tạ việc ta quản đồ đệ này giúp ngươi mười mấy năm thì sợ là ngươi tạ không hết đâu.”
Nói ông ấy cũng không nhìn Ân Bất Quy, quay đầu nhìn thoáng qua Tống Nam Thời cười đến nhe hết cả răng, thổi râu trừng mắt: “Còn không đi!”
Tống Nam Thời vội vàng đuổi kịp.
Tống Nam Thời đi rồi, mọi người lập tức đều khẽ thở phào.
Sau đó Chư Tụ mở miệng nói: “Đại sư huynh, huynh cũng dẫn tiểu sư muội đi trước đi.”
Giang Tịch nhìn nàng một cái.
Chư Tụ gật gật đầu.
Giang Tịch hít sâu một hơi: “Chúng ta cáo từ trước.”
Vì thế chỉ còn lại có Chư Tụ và Ân Bất Quy.
Sắc mặt Ân Bất Quy lạnh lẽo như là bị sự bất kính của Tống Nam Thời làm cho tức giận.
Chư Tụ lại biết không phải vậy.
Nàng bình tĩnh nói: “Sư tôn, hai thầy trò chúng ta nói chuyện đi.”
Y khựng lại, trong khoảng thời gian ngắn thế mà muốn trốn tránh.
Nàng bình tĩnh, ánh mắt trong sáng.
Y lại không muốn nhìn nàng.
Lần đầu tiên trong đời, Chư Tụ thành bên làm chủ giữa hai người.
...
Tống Nam Thời một đường bị Sư lão đầu xách về Huyền Thông Phong.
Nàng lắp bắp: “Người rảnh đến không có việc gì, từ trước đến nay đến không đến Huyền Thông Phong. Hôm nay vậy mà tự mình chạy một chuyến.”
Sư lão đầu quái gở nói: “Con cũng biết à.”
Tống Nam Thời cười hì hì.
Sư lão đầu bị nàng cười đến không giận nổi, cũng không muốn mắng nàng không kính trọng sư tôn.
Nói thật, ông ấy luôn không ưa Ân Bất Quy.
Cho nên ông ấy xem đến rất vui.
Nhưng mà...
Ông ấy nghi hoặc: “Trước kia, không thấy con có ý kiến gì lớn với Ân Bất Quy. Sao hôm nay lại đột nhiên nói lời quái gở?”
Tống Nam Thời: “Có lẽ do thay đổi về số lượng dẫn đến thay đổi về chất lượng?”
Nàng không nói thật, nhưng Sư lão đầu cũng đoán ra được.
Ông ấy quá hiểu cô nhóc mà ông ấy đã dạy dỗ nhiều năm này.
Nàng không để bụng, cho dù ở dưới một mái hiên, nàng cũng như không nhìn thấy, yêu hận sống chết đều chẳng liên quan gì đến nàng cả, lạnh lùng đến mức tận cùng.
Nàng để bụng, cho dù cách chân trời góc biển, người ta gọi nàng một tiếng, nàng cũng sẽ san bằng sông núi.
Yêu hận cực đoan như vậy, ông ấy không biết là tốt hay không.
Mà nay nàng đột nhiên có ý kiến với Ân Bất Quy, khả năng không lớn là ý kiến của chính nàng.
Một nửa là nàng để bụng ai đó.
Mấy sư huynh muội kia của nàng ấy...
Sư lão đầu thở dài, không thèm nghĩ nữa.
Nàng vui là được.
Ông ấy lại hỏi: “Cuối cùng cũng Trúc Cơ?”
Tống Nam Thời lập tức nói: “Nhờ phúc của người.”
Lời y hệt vừa rồi nói với Ân Bất Quy, lần này lại cực kỳ chân thành.
Sư lão đầu cười nhạo một tiếng: “Bớt tâng bốc ta đi. Nói xem gặp được cơ duyên gì.”
Tống Nam Thời cười tủm tỉm nói: “Người xem này.”
Nói xong, nàng lấy ra một cái mệnh bàn.
Hiện tại sư lão đầu còn chưa cảm thấy mệnh bàn kia có gì đặc biệt.
Mãi đến khi Tống Nam Thời nói: “Ly Vi Hỏa.”
Một cụm Ly Hỏa xuất hiện ở đầu ngón tay nàng.
Sư lão đầu còn đánh giá: “Ly hỏa của con hiện giờ ngưng tụ hơn nhiều.”
Tống Nam Thời kiên nhẫn nghe xong, tiếp tục nói: “Tốn Vi Phong.”
Trên một ngón tay khác cuốn lên lốc xoáy nho nhỏ.
Lần này sư lão đầu trực tiếp thất thố nhảy dựng lên.
Ông ấy lấy tốc độ hoàn toàn không phù hợp với thân hình còng xuống của mình: “Cái gì!”
Ông ấy tách ngón tay Tống Nam Thời xem.
Tống Nam Thời để mặc ông ấy xem.
Sau một lúc lâu, ông ấy lẩm bẩm: “Thế mà là hai loại loại quẻ tượng, vậy mà con có vận may này.”
Tống Nam Thời nghe vậy trong lòng vừa động.
Thế mà?
Nàng nói thẳng: “Người từng nghe nói có Quẻ sư có thể sử dụng hai loại quẻ tượng?”
Sư lão đầu nhìn nàng một cái với vẻ phức tạp, cười khổ: “Hai loại? Ta còn nghe nói có Quẻ sư có thể sử dụng tám loại quẻ tượng.”
Ông ấy lẩm bẩm: “Trăm ngàn năm qua, ta cũng chỉ nghe nói về một người như vậy.”
Ông ấy nhìn về phía nàng: “Con có được truyền thừa của người đó à?”
Tống Nam Thời nói: “Đúng là con có được truyền thừa của một vị tiền bối, nhưng tiền bối chưa từng để lại tên họ. Con không biết đó là ai.”
Sư lão đầu im lặng một lúc lâu, trên mặt là vẻ phức tạp mà Tống Nam Thời chưa bao giờ gặp.
Cuối cùng ông ấy lại xua tay nói: “Con không cần biết ông ấy là ai. Con đã có vận may như vậy, học cho tốt là được, đừng phụ thứ đồ vị tiền bối kia để lại.”
Nói xong, ông ấy dứt khoát đuổi người: “Về đi! Về đi! Đừng lắc lư trước mặt lão già này! Chướng mắt.”
Tống Nam Thời còn chưa ngồi nóng đít đã bị ông ấy đuổi ra ngoài.
Tống Nam Thời đứng ở dưới chân núi, nhìn đỉnh núi, nheo mắt lại.
Sư lão đầu này, không thích hợp.
Nhất định ông ấy có quan hệ với vị tiền bối này.
Đã từng quen biết vị tiền bối kia?
Không đúng! Với tuổi tác của Sư lão đầu, lúc ông ấy sinh ra, tiền bối kia đã qua đời nhiều năm rồi.
Hay là sư trưởng của ông ấy có liên quan đến vị tiền bối kia.
Nhưng ông ấy còn có sư trưởng à? Tống Nam Thời chỉ nghe nói năm đó Sư lão đầu lẻ loi một mình vào Vô Lượng Tông, ở tới mấy trăm năm, lấy thực lực của bản thân xây lên Huyền Thông Phong.
Tống Nam Thời nghĩ trăm lần cũng không ra.
Nhưng rõ ràng Sư lão đầu có vẻ không muốn nhiều lời.
Sư lão đầu không phải kiểu người thích nói một nửa giấu một nửa. Ông ấy không nói, hoặc là ông không thể nói, hoặc là... hiện tại nàng không thể biết.
Tống Nam Thời như suy tư gì mà rời đi.
Nàng cũng không muốn về Lan Trạch Phong vào lúc này mà dứt khoát xuống núi.
Thật khéo! Dưới chân núi có mở một cửa hàng, bày quán rút thăm trúng thưởng.
Cùng loại với xổ số cào vui vẻ bản Tu Chân Giới.
Thời còn trẻ lông bông, Tống Nam Thời còn từng chơi vài lần vì giấc mộng đẹp đẽ một đêm phất lên. Sau nhiều lần cào ra “Chúc bạn may mắn lần sau” nên căm thù xổ số cào vui vẻ bản Tu Chân Giới này đến tận xương tuỷ.
Nhưng hôm nay nếu được Sư lão đầu nói mấy lần “May mắn”, Tống Nam Thời lại không khỏi muốn thử vận may của mình.
Nàng cẩn thận mua cái rẻ nhất.
Vì phòng ngừa tu sĩ nhìn trộm nên thứ đồ chơi này đều bôi lên một tầng đặc thù, để ông chủ tự mình cạo.
Tống Nam Thời chọn một cái đưa cho chủ quán.
Ông chủ cạo ra nhìn thoáng qua, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập vui mừng.
Trong lòng Tống Nam Thời vừa động.
Sau đó nàng nghe thấy chủ quán nói: “Chúc mừng vị tiên tử này, ngài rút được một căn nhà ở trấn Tiên Duyên...”
Tống Nam Thời: “!!!”
Trong một chớp mắt này, nàng đã nghĩ kỹ cả phát biểu cảm nhận khi lĩnh giải rồi.
Sau đó ông chủ tiếp tục: “... phiếu mua hàng có giá trị 50 linh thạch.”
Tống Nam Thời: “...”
Một phiếu mua nhà có giá trị 50 linh thạch.
Cái này có khác gì với phiếu mua hàng Rolls-Royce giá trị 10 đồng không?
Lòng người không lỗi thời, Tu Chân Giới cũng chơi trò này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT