Cùng ngày Tống Nam Thời phi thăng, bởi vì tranh cãi kinh tế, nàng kéo Thạch tiền bối đến trước mặt Thiên Đế.
Bởi vì hai thần phi thăng có thực quyền, sáng sớm Thiên Đế trận địa sẵn sàng đón quân địch trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn hai người cầm giấy tờ nghiêm túc cãi lộn ngay trước mặt ông ta, ông ta đột nhiên không rõ vì sao mình phải sầu lo mấy chục năm qua.
... Nói mấy người yêu tiền như mạng này sẽ kết minh uy hiếp địa vị của ông ta, ai tin chứ?
Trong lòng Thiên Đế mừng thầm, lại hơi xấu hổ, tóm lại hết sức phức tạp.
Nhưng ông ta cảm thấy bọn họ yêu tiền đại biểu trong lòng có dục vọng, mà người có dục vọng làm người ta yên tâm hơn người không có cầu mong gì nhiều.
Đã là đại hành giả của Thiên Đạo, lại vô dục vô cầu, vậy đối mặt với ông ta là cấp dưới hay là Thiên Đạo đây?
Mắt thấy hai người trước mặt ông ta đã từ “có đúng Tống Nam Thời gửi giấy cho Tinh Tú Thần không” kéo đến “trước khi Thạch tiền bối phi thăng để lại giấy nợ cho Tống Nam Thời đúng không”, lại còn có ý tiếp tục tranh cãi, Thiên Đế vội vàng cắt ngang bọn họ.
Thiên Đế nói: “Ta đã hiểu ý của hai vị thần. Nếu hai vị đều là chủ nhân của Vạn Tượng Tháp, vậy hiện tại không bằng Tinh Tú Thần...”
Thạch tiền bối không chờ ông ta nói xong, lập tức đúng lý hợp tình nói: “Ta nghèo!”
Câu chưa nói ra hết của Thiên Đế kẹt ở đó, nửa vời, sắc mặt cực kỳ phức tạp.
Đã sớm nghe nói Tinh Tú Thần nghèo, nhưng ông ta nghĩ một chính thần có nghèo thì có thể nghèo đến đâu chứ. Không ngờ...
Ông ta nhìn về phía Tống Nam Thời với vẻ phức tạp, hỏi vị thần mới này: “Vậy Chấp Pháp Thần...”
Tống Nam Thời mỉm cười, khiêm tốn nói: “Tại hạ không nhường một phân.”
Thiên Đế: “...”
Ông ta đột nhiên hoài nghi, tiêu chuẩn Thiên Đạo tuyển đại hành giả là xem ai nghèo à?
Trước kia ông ta phi thăng không được Thiên Đạo lựa chọn, chẳng lẽ là vì mình không đủ nghèo à?
Trong lòng Thiên Đế ngũ vị tạp trần, nhưng cúi đầu lại thấy hai người vừa rồi còn giương cung bạt kiếm giờ phút này lại đang nhìn ông ta với vẻ suy tư.
Trong lòng Thiên Đế căng thẳng, còn tưởng rằng mình nói sai cái gì gì, bình tĩnh hỏi: “Hai vị chính thần còn có gì muốn nói à?”
Hai người liếc nhau.
Sau đó, Thiên Đế nghe thấy Thạch tiền bối giả mù sa mưa cảm thán: “Không có gì! Ta chỉ là cảm khái mình không có tiền giống Thiên Đế. Nếu ta cũng có tí gia tài thì giờ phút này cũng không cần làm ầm ĩ đến trước mặt Thiên Đế, để Thiên Đế khó xử!”
Tống Nam Thời cũng dùng vẻ mặt dối trá nói: “Rất đúng! Rất đúng! Vẫn là ta không biết cố gắng.”
Thiên Đế: “...”
Được lắm! Ông ta nghĩ sai rồi.
Hai người kia quả nhiên là lòng mang quỷ thai! Sớm đã muốn lừa ông ta!
Ông ta không khỏi nhìn về phía Vân Chỉ Phong không nói một lời, hy vọng hắn có thể ngăn hành vi vớ vẩn của hai người kia lại.
Ông ta hỏi: “Ma Thần nghĩ thế nào?”
Lúc hỏi ra lời này, ông ta đã nghĩ, Ma Thần mà, làm thần chức chưa bao giờ xuất hiện ở Tu Chân Giới, vậy tất nhiên phải có tí hình tượng...
Sau đó nghe Vân Chỉ Phong bình tĩnh nói: “Ta đều nghe nương tử nhà ta.”
Thiên Đế: “...”
Xong đời! Đây vẫn là đồ yêu đương mù quáng lỗ tai mềm.
Ba người đều bình tĩnh nhìn ông ta, nhìn đến suy nghĩ của Thiên Đế xoay vòng vòng.
Ông ta vốn không có nghĩa vụ thanh toán hóa đơn cho bọn họ, có thể lừa gạt cho qua chuyện này.
Nhưng nếu bọn họ có dục vọng, có điều cầu, mà mà điều cầu này ông ta có thể cho bọn họ...
Thiên Đế mỉm cười nói: “Chấp Pháp Thần chống cự tà ma ở thế gian, thật là không dễ. Bản quân tất nhiên không thể để Chấp Pháp Thần trả tiền vì biến động của thế gian được. Cho nên tiền này, theo lý nên là bản quân trả.”
Nụ cười của Tống Nam Thời lập tức càng thêm xán lạn. Nàng cười tủm tỉm nói: “Đa tạ bệ hạ!”
Thiên Đế bỏ ra một số tiền lớn, nhưng là lạ, ông ta cảm thấy mình bỏ ra rất đáng giá.
Người tốt làm tới cùng, ông ta cũng cười nói: “Chấp Pháp Thần và Ma Thần vừa tới Tiên giới, nói vậy còn chưa có chỗ ở. Bản quân làm chủ nhà, mặt dày thu xếp cho Chấp Pháp Thần và Ma Thần. Hai vị thấy thế nào?”
Tống Nam Thời cười đến cực kỳ vui vẻ: “Sao có thể không biết xấu hổ thế chứ?”
Thiên Đế cười nói: “Đây là bản quân nên làm.”
Thiên Đế còn tri kỷ nói: “Nếu theo chức vị mà phân thì hai vị không thể ở chung. Nhưng hai vị là phu thê, bản quân khoan dung, sắp xếp phủ đệ của hai vị liền nhau, có được không?”
Tống Nam Thời cực kỳ ngượng ngùng: “Thật phiền bệ hạ quá.”
Thiên Đế: “Khách khí, khách khí.”
Hai người ngươi khách khí tới ta khách khí đi, vì thế trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đại điện Thiên Đế hoà thuận vui vẻ, khách và chủ cùng vui.
Lúc Tống Nam Thời đi, còn chưa đã thèm. Thiên Đế tự mình tiễn bọn họ, trên mặt cũng đầy tươi cười.
Cảnh này làm cho người giả vờ đi ngang xem bọn họ giương cung bạt kiếm đều trợn mắt há mồm.
Từ mấy chục năm trước đã nghe nói Thiên Đế khác kiêng kị hai vị thần còn chưa phi thăng, thế này mà gọi là kiêng kị á?
Mấy người Tống Nam Thời làm lơ tầm mắt như có như không ở xung quanh, nụ cười trên mặt không đổi.
Mãi khi đến chỗ không người, Tống Nam Thời mới không nhịn được xoa xoa mặt, nói: “Ta nói này Thạch tiền bối, ngài hao tổn tâm cơ một đường làm ầm đến trước mặt Thiên Đế, là muốn tìm ông ta đòi tiền à?”
Thạch tiền bối: “Ngươi nói luôn tiền này ngươi có cần không!”
Tống Nam Thời không chút do dự: “Cần!”
Dẫu sao đã lâu rồi chưa từng thấy người hào phóng coi tiền như rác.
Biểu cảm trên mặt Thạch tiền bối cũng dịu xuống.
Sau đó Tống Nam Thời chợt hỏi: “Chuyện Thiên Đế là thế nào?”
Thạch tiền bối không thèm để ý phất tay, nói: “Bệnh đa nghi hơi nặng, không cần để ý.”
Tống Nam Thời vừa nghe, không nhịn được lại sầu lo, thậm chí bắt đầu tưởng tượng đến cảnh sống đao quang kiếm ảnh ngươi đến ta đi của mình sau này.
Thạch tiền bối vừa thấy nét mặt của nàng thì vui vẻ, nói thẳng: “Thiên Đế này của chúng ta vẫn rất chăm lo việc nước, chỉ có tính hơi đa nghi thôi. Nhưng mà ông ta yêu quý thanh danh, nếu ông ta không lấy được chứng cứ ngươi thật sự làm gì đó, vì thanh danh ông ta cũng chỉ có thể đa nghi ở trong lòng thôi. Nói tóm lại, để mà làm Thiên Đế thì ông ta rất thích hợp.”
Ông ấy ám chỉ: “Ở chung với ông ta, phải cố gắng đúng mực.”
Tống Nam Thời như suy tư gì: “Tiền bối chỉ là...”
Thạch tiền bối tỉnh bơ: “Ví dụ như, ngươi có thể cách một thời gian tìm cớ hỏi đòi tiền ông ta một lần, như vậy ông ta sẽ cảm thấy ngươi có nhược điểm, làm ông ta có cảm giác an toàn.”
Tống Nam Thời: “...”
Lần đầu tiên nàng thấy yêu cầu đặc biệt như vậy, nàng rất sốc.
Đây đâu phải đa nghi, đây là Bồ Tát đấy!
Muốn nhược điểm đúng không, nhược điểm như vậy, chỉ cần ông ta chịu cho, cả người nàng đều có thể là nhược điểm.
Nàng có thể cho Thiên Đế cảm giác an toàn đầy đủ!
Tống Nam Thời đột nhiên bắt đầu chờ mong về cuộc sống sau khi thành thần của mình.
Nàng không khỏi cảm khái: “Thiên Đế thật là cấp trên tốt.”
Thạch tiền bối nhìn nét mặt nàng, khụ một tiếng, nói: “Tàm tạm thôi, ngươi đừng quá mức.”
Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Đã hiểu! Đã hiểu.”
Thạch tiền bối cảm thấy nàng có lẽ vẫn không rõ.
Ông ấy không khỏi sầu lo.
Trong sự lo lắng của Thạch tiền bối, Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong cố ý chọn hai tòa phủ đệ ở gần Thần Tài, một trái một phải, vây chặt lấy Thần Tài.
Lúc Thần Tài nhận được tin này, lo âu ba ngày không ngủ ngon giấc.
Mà cấp dưới được Thiên Đế phái đến hỏi bọn họ có ý kiến gì về phủ đệ thì rời đi với vẻ mặt phức tạp.
Không đến hai ngày, phủ đệ của hai người Tống Nam Thời đã được xây xong. Tống Nam Thời ở bên ngoài chơi hai ngày nhanh chóng chuyển nhà.
Sau khi chuyển nhà nàng mới phát hiện, Sư lão đầu vậy mà ở đối diện nhà Thần Tài.
Nhưng hiện tại ông ấy rất trẻ làm Tống Nam Thời không dám nhận.
Sư lão đầu vừa thấy bọn họ đến thì cười ha ha nói: “Ta biết ngay sau khi các ngươi phi thăng nhất định sẽ ở chỗ này! Quả nhiên!”
Vì thế lúc này, từ hai vợ chồng Tống Nam Thời vây quanh Thần Tài biến thành vợ chồng Tống Nam Thời và người thân, ba người vây quanh Thần Tài.
Thần Tài lại lo âu suốt hai ngày, bắt đầu suy tư rốt cuộc các cao thủ coi trọng ông ta ở chỗ nào.
Tống Nam Thời hoàn toàn không biết sự chua xót của Thần Tài. Phủ đệ đã chuẩn bị xong, qua nửa tháng, nàng sẽ mở phòng họp trong phủ.
Đúng vậy, nàng phi thăng vẫn phải đi làm.
Bởi vì nàng là chính thần, có thần chức, hơn nữa là chấp pháp, thẩm phán, khiển trách thần chức.
Lãnh thần chức thì phải làm việc.
Giống như Thần Tài có chức trách cân bằng tài vận ở các thế giới nhỏ, thần chức của Tống Nam Thời chính là thẩm phán khiển trách các thần tiên phạm sai lầm.
Từ giây phút thần cách thành hình, đây là chức trách của nàng.
Rất nhiều năm trước, Thiên Đạo cho nàng một đôi mắt có thể bỏ giả để thật, khi đó nàng không hiểu Thiên Đạo là có ý gì.
Nhưng bây giờ nàng nghĩ có lẽ từ khi đó Thiên Đạo đã muốn để nàng tiếp nhận thần chức Chấp Pháp Thần.
Bởi vì ngay giây phút thần cách thành hình, Tống Nam Thời phát hiện hai mắt của mình biến thành hiểu rõ ý nghĩa chân chính của “Bỏ giả để thật”.
Nàng có thể thấy rõ nhân quả của một vị thần tiên, bất kỳ sự dối trá nào đều không thể che giấu ở trước mặt nàng.
Mà sau khi nắm giữ tám quẻ tượng, nàng cũng thành Quẻ sư “Một lời định sinh tử” trong truyền thuyết, thứ gọi là “Khiển trách” chỉ trong một câu nói của nàng.
Nói thật, loại quyền lực này làm người ta si mê.
Nhưng đến cơ hội si mê, Tống Nam Thời cũng không có.
Bởi vì công việc này không giống nàng tưởng tượng.
Nàng cho rằng Chấp Pháp Thần: Là sự kết hợp của Cục cảnh sát và toà án, đả kích tội phạm, mở rộng chính nghĩa.
Trên thực tế Chấp Pháp Thần: Điều tiết mâu thuẫn của chúng thần đồng hương, chủ trì tranh cãi kinh tế của chúng thần, tìm kiếm tọa kỵ chúng thần bị mất, thuận tiện còn có thể chủ trì một hai vụ án ly hôn.
Năm thứ nhất, Tống Nam Thời nhận mười vụ án ly hôn, phán ba mươi mấy vụ ẩu đả đánh nhau, thuận tiện đòi mấy lần nợ.
Nàng muốn từ chức.
Vân Chỉ Phong tốt hơn nàng một chút. Hiện tại hắn phụ trách trấn thủ tà ám hình thành từ tà khí của ba ngàn thế giới nhỏ ở dưới Bắc Uyên, rảnh nhàm chán còn có thể xuống Bắc Uyên đánh một trận với tà ám.
Nhưng Tống Nam Thời nhàm chán cũng chỉ có thể đánh Vân Chỉ Phong.
Năm thứ hai, năm thứ ba...
Đến năm thứ năm, nàng nằm yên, cả người cực kỳ Phật hệ, rảnh đến nhàm chán còn có thể cùng nhóm hàng xóm chơi một ván mạt chược, ba thiếu một còn có thể gọi Thần Tài, thuận tiện còn có thể dính tí tài vận.
Thần Tài - nơm nớp lo sợ bị gọi vào chơi mạt chược giữa một đám cao thủ: “...”
Đã đơ luôn rồi! Từ khi những người này thành hàng xóm của ông ta, ông ta chưa từng được ngủ ngon.
Đến năm thứ bảy, Tống Nam Thời nhận được một vụ án đặc biệt.
Tiên nga phụ trách tiếp dẫn phi thăng tìm được nàng, lòng đầy căm phẫn nói: “Thượng thần, có tu sĩ vừa phi thăng đánh nhau ẩu đả với người ta lúc xếp hàng đăng ký, bọn thuộc hạ muốn đuổi theo bắt hắn, vậy mà hắn công bố quen với ngài!”
Tống Nam Thời vừa nghe thì hưng phấn, lập tức nói: “Mau đưa lại đây cho ta xem!”
Sau đó...
Tiên nga dắt Giang Tịch quần áo tả tơi đến.
Trên vai hắn còn nằm bò một con mèo béo, chống eo hùng hổ phát ra giọng của Liễu lão nhân.
Tống Nam Thời: “...”
Giang Tịch: “...”
Tống Nam Thời đơ mặt, Giang Tịch xấu hổ cúi đầu.
Nàng bình tĩnh nói: “Sư huynh, hiện tại huynh từ Long Ngạo Thiên biến thành cuồng đồ ngoài vòng pháp luật à?”
Giang Tịch: “...”
Hắn hổ thẹn nói: “Huynh có thể giải thích.”
Thật ra giải thích rất đơn giản.
Trước khi phi thăng, Giang Tịch tìm được cách làm Liễu lão nhân có được thực thể. Nhưng bởi vì hắn không thể thật sự đổi hồn người sống, cũng không thể chuẩn bị thân thể hóa thân bên ngoài giống Thẩm Bệnh Dĩ, cho nên thân thể mà hắn chuẩn bị cho Liễu lão nhân là lấy được từ một bí cảnh, ngoại hình rất giống khung xương thần thú của mèo.
Liễu lão nhân bám vào thành công, khung xương biến thành mèo con.
Lại qua mấy năm, mèo con biến thành mèo béo.
Một ngày nào đó mèo béo và Giang Tịch du lịch bên ngoài, ông ấy uống trộm rượu của một tu sĩ, bị tu sĩ kia bắt được đòi đưa đi thiến.
Sau khi Giang Tịch phát hiện hồn vía lên mây, lập tức đoạt mèo béo, cứu vớt Liễu lão nhân.
Nhưng tu sĩ kia cũng là người nóng tính, không chờ Giang Tịch giải thích, hai người lập tức đánh nhau.
Sau đó một đường đánh tới rừng núi hoang vắng, càng đánh càng hăng.
Cuối cùng, tuy rằng giải thích rõ ràng, nhưng hai người đánh nghiện rồi, cảm thấy đối phương là đối thủ hiếm có nên không dừng tay.
Sau đó đánh đến quần áo tả tơi, đánh tới cùng nhau đột phá phi thăng.
Hai người cứ vậy mơ màng hồ đồ phi thăng lên Tiên giới.
Ngây ngô chuẩn bị xếp hàng đăng ký, Liễu lão nhân lại châm chọc tu sĩ kia. Tu sĩ kia túm Liễu lão nhân quyết tâm muốn đưa ông ấy đi thiến, Giang Tịch đoạt mèo...
Lập tức loạn thành một nồi cháo.
Tống Nam Thời nghe xong, đỡ trán, sau một lúc lâu không nói gì.
Cuối cùng nàng một lời khó nói hết: “Được lắm, có sáng tạo.”
Sau đó nàng không lưu tình chút nào phạt hai người một mèo mới phi thăng cải tạo lao động nửa tháng.
Giang Tịch không có bất kỳ dị nghị gì.
Sau khi cải tạo lao động, hắn vui sướng hài lòng mua một mảnh đất xung quanh nhà Thần Tài, chuẩn bị tiếp tục làm hàng xóm với sư muội.
Thần Tài: “...”
Áp lực thêm một tầng.
Vân Chỉ Phong cũng cảm thấy rất áp lực. Bởi vì hiện tại, hắn muốn làm gì, đều phải xác định trước sẽ không ai đến gõ cửa tìm Tống Nam Thời chơi mạt chược.
Giang Tịch lại không hề khiêm tốn, thậm chí hắn còn rộng rãi mua thêm hai mảnh đất, nói là chuẩn bị cho hai sư muội dùng sau khi phi thăng.
Lấy sức bản thân làm tăng giá nhà xung quanh.
Thần Tài: “...”
Áp lực đã thêm một lại thêm hai.
Ngay lúc Thần Tài sắp rụng sạch tóc, cả nhà Tống Nam Thời dứt khoát cho ông ta một cụm phi thăng.
Chư Tụ mang theo tiểu sư muội, tiểu sư muội mang theo người nhà, trên đường tìm kiếm đại sư huynh mất tích vào nhầm bí cảnh, ở bí cảnh mấy chục năm về trở về, trực tiếp cùng nhau phi thăng.
Hai mảnh đất mà Giang Tịch mua lập tức có đất dụng võ.
Vì thế bọn họ lấy phủ Thần Tài làm trung tâm, bao vây toàn bộ phủ Thần Tài.
Thần Tài trong vòng vây: “...”
Ông ta muốn chuyển nhà, ông ta rất muốn chuyển nhà!
Trì Thuật An cũng đi theo tiểu sư muội ở trong phủ.
Lúc này, Yêu hoàng - đã sớm phi thăng - đang tranh đoạt vị trí Thần chủ với một đám Yêu Thần trên Tiên giới còn hoàn toàn không biết gì cả.
Trong lòng ông ta toàn là sự nghiệp của mình, chém giết một trận trên Tu La Tràng.
Chờ ông ta xử lý xong xuôi đối thủ của mình, cảm thấy mình cần giúp đỡ, tính thời gian, lại phát hiện nhi tử sớm nên phi thăng còn chưa đến tìm ông ta, lúc này mới phát hiện không đúng.
Ông ta ngẫm nghĩ rồi tìm phủ Chấp Pháp Thần.
Vừa mở cửa thì thấy mấy người Tống Nam Thời thêm Thần Tài và Sư lão đầu, vừa lúc gom đủ hai bàn mạt chược.
Như tử của ông ta đang ngồi ở trên bàn mạt chược rút bài cho Úc Tiêu Tiêu.
Yêu hoàng: “...”
Con của ông ta thậm chí không thấy ông ta, vẫn là Vân Chỉ Phong nhìn thấy ông ta trước, gọi Tống Nam Thời một tiếng.
Tống Nam Thời quay đầu, lập tức cực kỳ nhiệt tình nói: “Yêu hoàng, khách ít đến nhé! Làm một ván không?”
Yêu hoàng im lặng một lát, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, ta đến nhầm lúc rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT