Tống Nam Thời nhìn mặt mày hớn hở của Chư Tụ, nhướng mày.

Đây chính là kết quả của việc quan sát sư tỷ 27-28 lần của nàng.

Chư Tụ không chỉ không đoan trang cẩn thận, hơn nữa còn tính tình hoạt bát, đam mê hóng chuyện.

Thật đúng là tính cách cùng diện mạo nàng không có chút tương xứng nào.

Chư Tụ liền cứ như vậy một hồi buôn chuyện tới tận cửa phủ vẫn còn chưa hết chuyện.

Tống Nam Thời nhắc nhở: "Tới rồi."

Nàng dừng lại, lập tức lời lẽ chính nghĩa nói: "Chuyện này, thật sự làm người khác cảm thấy quá mức tức giận!"

Tống Nam Thời gật đầu đồng tình: "Ta hiểu."

Chư Tụ không dấu vết nhẹ nhàng thở ra.

Chư Tụ lại nhìn thoáng qua cửa phủ, nói: "Sư tôn đang ở bên trong, ta chỉ dẫn sư muội tới đây thôi."Nói liền phải rời đi.

"Sư tỷ." Tống Nam Thời đột nhiên gọi lại.

Chư Tụ quay đầu lại, liền nghe nàng hỏi: "Sư tỷ trên người bị thương có nghiêm trọng không?"

Chư Tụ kinh ngạc: "Sư muội nhìn ra ta bị thương?"

Tống Nam Thời gật đầu: "Ta có biết một chút y thuật."

Chư Tụ bừng tỉnh: " Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, may mắn ta là người bị thương, nếu là sư phụ thì mới thật không tốt."

Chư Tụ một mực cho rằng vết thương này rất có giá trị, cười với nàng vẫy tay.

Tống Nam Thời nhìn theo bóng dáng Chư Tụ.

Nàng bắt đầu suy xét cách thức truy thê nào thì hợp với sư phụ nhà mình.

"Người nào ở ngoài cửa?"Bên trong động phủ truyền đến một thanh âm thanh lãnh.

Tống Nam Thời thở dài.

Tính toán gì nha, truy thê vẫn nên là việc của nam nữ chính, nàng chỉ một người qua đường Giáp, nàng không nên quá quan tâm.

Nàng nâng giọng nói: " Là đệ tử, Tống Nam Thời."

Bên trong trầm mặc một lát, Tống Nam Thời không biết liệu có phải sư phụ đã quên mất nàng hay không.

" Vào đi." Thanh âm thanh lãnh phát ra

.......

Bên trong động phủ.

Tống Nam Thời cung kính đứng ở một bên.

Một lúc lâu cũng không có ai nói chuyện.

Tống Nam Thời chân đứng đều đã tê rần, phía dưới chân đã có chút run run, mắt nhìn lên người đang ngồi ở bên trên.

Một vị tiên quân tuấn mỹ cầm bình ngọc Tống Nam Thời vừa mới dâng lên ở trong tay, không biết suy nghĩ cái gì.

...... Có lẽ không phải là ghét bỏ đi.

Tống Nam Thời có chút run chân.

Bất Quy Kiếm Tôn đột nhiên liền nhìn lại, Tống Nam Thời liền không nhanh không chậm, đứng thẳng người.

Kiếm Tôn: "...... Ngươi phí tâm rồi."

Hắn tiện tay đem bình ngọc đặt ở trên bàn trà.

Tống Nam Thời: " Đây là chuyện đệ tử nên làm."

Không ngừng những phí tâm, mà còn bị hỏng mất một cái lò luyện đan đâu.

Bất Quy Kiếm Tôn liếc nhìn nàng một cái: " Sư tỷ của ngươi dẫn ngươi vào đây?"

Tống Nam Thời: " Đúng vậy, sư tỷ dường như còn bị thương."

Bất Quy Kiếm Tôn: "Không cần lo lắng cho sư tỷ của người, vết thương này đối với nàng không có gì đáng lo ngại."

Tống Nam Thời: "......".

Nàng thật ra không phải quá lo lắng sư tỷ.

Chính là muốn hỏi một sư phụ một chút, ngài có biết ngài chọn phải một cái *hỏa táng tràng hay chưa.

Hỏa táng tràng (火葬場): lò thiêu - nghĩa bóng: để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ.

Nàng chân thành nói: "Sư phụ, ta có biết một nhà hỏa táng tràng mới mở, người sống đặt trước dịch vụ hoả táng giảm giá 20% cho lần đầu tiên."

Bất Quy Kiếm Tôn: "???"

Tống Nam Thời: "Không có gì."

Bất Quy Kiếm Tôn liếc nhìn nàng một cái, không có gì biểu tình nói: "Ngươi còn có gì chuyện quan trọng sao?"

Không có việc gì mau lui ra.

Nửa câu sau còn chưa nói xong, Tống Nam Thời trong nháy mắt giơ tay: "Ta có."

Bất Quy Kiếm Tôn: "...... Nói."

Tống Nam Thời lập tức từ trong túi trữ vật móc ra một quyển sách nhỏ.

"Sư phụ lần này ra ngoài chừng hai năm." Nàng nói.

Bất Quy Kiếm Tôn không rõ nguyên do: "Đúng vậy."

Tống Nam Thời đôi tay đem quyển sách nhỏ dâng lên, thẹn thùng nói: "Đây là lương bổng và chi tiêu công vụ của đệ tử trong vòng hai năm sư phụ ra ngoài."

Bất Quy Kiếm Tôn: "......" Lương bổng?

Tống Nam Khi ngẩng đầu, buồn bã nói: "Sư phụ, người đã hai năm chưa phát lương bổng cho đệ tử."

Ông chủ, ngươi đã thiếu ta hai năm tiền lương đó nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play