Tiểu ca ca tiếp tục: "Nếu như không giúp môn phái kinh doanh tốt hắn sẽ phải trở về nhà thừa kế gia nghiệp, cho nên, hắn cao hứng liền phân tiền."
Tống Nam Thời: "......"
Cái lý do do này, thật đúng là giản dị mà tràn đầy uy lực.
Tống Nam Thời triệt để bị thuyết phục.
Nàng hỏi vấn đề cuối cùng: "Bao ăn ở sao? Lộ phí đi lại có được chi trả hay không? Có thể giới thiệu thêm người khác hay không?"
"Còn có." Tống Nam Thời thẹn thùng: "Cái thông tin phù đang liên lạc này bên phía các người cũng sẽ trả tiền hay sao?"
Tiểu ca: "......"
Tống Nam Thời tựa hồ nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi của đối phương: "Được!"
Tống Nam Thời cảm thấy mỹ mãn mà cắt đứt Thông tin phù.
Đêm nay, nàng mơ giấc mộng phát tài.
......
Nửa đêm.
Một người hơi thở nhẹ như không xuất hiện ở Vô Lượng Tông, đứng ở bên ngoài động phủ của Tống Nam Thời.
Rùa đen đang uể oải ỉu xìu nằm ở cạnh gối đầu của Tống Nam bỗng nhiên bừng tỉnh, thật cẩn thận từ trong động phủ bò ra.
Một đôi tay thon dài bắt được nó, khẽ cười nói: "Tiểu cô nương này thật đúng là có bản lĩnh, ngươi vậy mà thiếu chút nữa không còn đường về."
Quy Quy vội vàng duỗi tay với với.
Người nọ không chút để ý: "Đừng nóng nảy, để ta nhìn một chút."
Nói xong, hắn vươn tay, muốn từ trên người rùa đen kéo ra thứ gì đó.
Quy Quy vẻ mặt thống khổ, điên cuồng giãy giụa lên, đối phương thờ ơ.
Một lúc lâu sau, đối phương dừng lại tay, Quy Quy run bần bật.
Người nọ lại chỉ suy nghĩ nói: "Không biết nha đầu kia làm gì, hiện tại ta không kéo ngươi ra được."
Nói rồi, hắn lại nhìn về phía rùa đen, trầm mặc một lát, nói: "Như thế, người tạm thời tiếp tục lưu lại ở bên người nàng."
Rùa đen nhìn về phía hắn, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Người nọ thả rùa đen xuống, thân ảnh chợt lóe, trong giây lát liền biến mất.
Sau đó, hắn xuất hiện ở một toà nhà hai tầng.
Một tu sĩ vẻ mặt trẻ con đi vào, không ngẩng đầu lên, chỉ cung kính nói: "Như ngài dự đoán, nàng quả nhiên đã liên hệ với chúng ta, chúng ta đã nói những thứ ngài dặn dò trước đó."
Người nọ khẽ cười một tiếng, bộ dáng nắm rõ mọi thứ trong lòng bàn tay, không nhanh không chậm nói: "Nàng còn hỏi thêm cái gì không?"
Tu sĩ trầm mặc một lát, sắc mặt cổ quái: "Nàng hỏi, có thể thêm tiền hay không."
Người nọ: "......"
Hắn sắc mặt có chút vặn vẹo: "Cho nàng thêm!"
Tu sĩ biểu tình rối rắm: "Nàng từ một ngày 1500 linh thạch, mặc cả tới hai ngàn linh thạch."
Người nọ cười lạnh: "Số tiền nhỏ này, ta còn điểm ra được!"
Tu sĩ tiếp tục nói: "Nàng còn muốn chúng ta dùng quyển trục truyền tống cho nàng xem một ít cảnh tượng bên ngoài bí cảnh, chứng minh rằng chúng ta đang thật sự cần người."
Người nọ tiếp tục cười lạnh: "Bất quá là thuê thêm mấy thứ đồ vào diễn kịch một chút mà thôi, ngày mai ta tự mình an bài!"
"Nhưng là!" Tu sĩ kia nói ra vấn đề mấu chốt nhất: "Tôn giả, chúng ta hiện tại chỉ còn 1 vạn linh thạch."
Người nọ trầm mặc một lát: "Như thế nào tiêu nhiều như vậy."
Tu sĩ cười khổ: "Ngài tổng cộng mang theo 30 vạn linh thạch, Nhưng Thương Ngô phái nhiều năm gần đây chỉ có chi chứ không có thu, ngài lại muốn thay đổi nhiều thứ......"
Người nọ sắc mặt càng thêm khó coi: "Được rồi! Đừng nói nữa! Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết! Nên tiêu liền phải tiêu!"
Người nọ không biết nói gì, chỉ có thể lui ra ngoài.
Chỉ còn lại một người trong phòng, người nọ nhắm mắt, sau một lúc lâu, duỗi tay bấm bấm ngón tay.
Tống Nam Thời.
Bấm đốt ngón tay kết quả vẫn là như cũ giống nhau, vận mệnh người này ở trong mắt hắn đều là một mảnh hư vô.
Là một biến số.
Người này là biến số duy nhất trong kế hoạch của hắn.
Như vậy, liền không thể để người này xuất hiện trong kế hoạch của hắn được.
Không thể để nàng tiến vào Bạch ngô bí cảnh!
Hắn bấm đốt ngón tay mấy lần, cũng chỉ từ trên người nàng tìm được hai cái nhược điểm.
Yêu tiền, Sợ chết.
Hiện giờ xem ra, nàng là thật sự yêu tiền.
Nghĩ đến số tiền mình phải bỏ ra kia, sắc mặt hắn lại có chút vặn vẹo.
Này nào có phải là yêu tiền.
Này rõ ràng là cướp!
......
Ngày hôm sau, thời điểm Tống Nam Thời tỉnh lại, liền phát hiện Quy Quy giống như không có tinh thần.
Nàng gãi gãi đầu nó, phát hiện Quy Quy cả người ỉu xìu, làm như nào cũng bất động.
Tống Nam Thời kinh hãi: "Bị bệnh rồi?"
Quy Quy hữu khí vô lực mà nhìn nàng một cái.
Tống Nam Thời trầm tư một lát, nói: "Một khi đã như vậy......"
Quy Quy ánh mắt sáng quắc mà nhìn nàng.
Tống Nam Thời quyết định: "Vậy cho ngươi nửa ngày nghỉ ngơi!"
Quy Quy: "......" Nó mặt không biểu tình mà ghé vào gối đầu.
Tống Nam Thời còn ở bên cạnh tự mình cảm động: "Ta thật đúng là một chủ nhân tốt!"
An ủi xong Quy Quy, Tống Nam Thời quyết định đi tìm Vân Chỉ Phong một chuyến.
Tối hôm qua nàng suy nghĩ thật lâu, cảm thấy nàng một cái quẻ sư sức chiến đấu vẫn là có chút yếu, Hắc ngô bí cảnh chẳng sợ không tính là nguy hiểm, nhưng vẫn là nên đảm bảo tính mạng mình một chút.
Hơn nữa Tống Nam Thời cảm thấy Vân Chỉ Phong nhất định sẽ đáp ứng nàng.
Rốt cuộc nàng nhận thức được, không ai thiếu tiền giống như hắn.
Dù sao cũng là có việc nhờ vả người ta, Tống Nam Thời vì tỏ vẻ phải có thành ý, còn quyết định chuẩn bị một lễ vật nhỏ.
Nàng nhìn về hướng nhẫn trữ vật của bản thân, liếc mắt một cái liền thấy được cục đá màu đỏ bị lừa huynh nhổ ra kia.
Bề ngoài rất đẹp, để làm một cái lễ vật có lẽ là một sự lựa chọn không tồi.
Tống Nam Thời vừa định lấy ra, nhưng nghĩ nghĩ, lại cảm thấy lương tâm có chút đau.
Tốt xấu là nhờ người hỗ trợ, đưa ra một cục đã không đáng tiền là không được.
Tống Nam Thời khó có khi mà có lương tâm như vậy, đem cục đá thả trở về, cầm ra linh trà mà bản thân luyến tiếc không nỡ uống cầm trên tay.
Tiêu pha đến như vậy, nàng là đồng đội tốt như thế cơ mà!
Cầm theo lễ vật, Tống Nam Thời tự tin xuống núi.
Hoàn toàn không biết chính mình bỏ lỡ thứ gì - Vân Chỉ Phong - tiếp nhận linh trà của Tống Nam Thời, lại nghe xong ý tưởng của nàng, nhíu mày: "Ngươi muốn đi Hắc ngô bí cảnh?"
Tống Nam Thời gật đầu.
Vân Chỉ Phong nghĩ tới ngày hôm qua Quyết Minh Tử tự xưng là người của Thương Ngô phái, nhíu mày.
Hắc ngô bí cảnh cái này trước đó không biết là bí cảnh gì, chính là từ trên người của đối phương biết đến.
Hắn hỏi: "Bạch ngô bí cảnh sắp mở cửa, ngươi bí cảnh uy tín không đi, vì sao phải đi đến chỗ cái bí cảnh cọ nhiệt kia?"
Tống Nam Thời tự nhiên không thể nói là bởi vì tỉ lệ tử vong bên cạnh nam chính quá cao.
Vì thế nàng nghĩ nghĩ, nói: "Bên kia hứa hẹn khai hoang một ngày trả hai ngàn linh thạch."
Kẻ hèn nói một câu này, ngắn gọn mà có lực.
Bị đòn hiểm về phí sinh hoạt đánh tới, kỳ lân tử cũng không khỏi trầm mặc.
Hắn trầm mặc sau một lúc lâu, bình tĩnh hỏi: "Cái bí cảnh này, có thể tin được sao?"
Tống Nam Thời đưa ra Tiên minh chứng hôm qua bên kia gửi đến cho hắn xem nói: "Có thể tin!"
Kỳ lân tử càng trầm mặc.
Tống Nam Thời nói thẳng: "Ngươi có làm hay không! Sau chuyến này chúng ta lập tức có thể từ con xe cà tàng thành đi motor!"
Kỳ lân tử nhắm mắt.
Sau một lát, hắn mở mắt ra, bình tĩnh nói: "Có thể."
Tống Nam Thời hưng phấn: "Vậy chúng ta hiện tại liền lên đường thôi!"
Vân Chỉ Phong khó hiểu: "Hiện tại? Trên giấy không phải nói nửa tháng nữa khai hoang bí cảnh mới bắt đầu hay sao? Cùng với thời điểm Bạch ngô bí cảnh mở ra."
Tống Nam Thời nhìn hắn giống như là nhìn kẻ ngốc nói: "Nửa tháng nữa bí cảnh mở ra, định nửa tháng nữa mới đi, ngươi tới kịp sao?"
Vân Chỉ Phong đang muốn nói như thế nào không kịp, đột nhiên liền trầm mặc xuống.
Hắn nghĩ tới, bọn họ hiện tại một người có thể ngự kiếm cũng không có.
Tống Nam Khi còn đang nói: "Ta tính qua, hiện tại bắt đầu đi, chúng ta cưỡi lừa, vừa tròn nửa tháng có thể tới nơi."
Vân Chỉ Phong hiện tại liền không muốn nghe hai chữ "Cưỡi lừa" này nữa, phản bác: "Chúng ta có thể thuê một con ngựa."
Tống Nam Thời mặt không biểu tình: "Được, ngươi xuất tiền đi."
Vân Chỉ Phong: "......"
Hắn thỏa hiệp.
Liên quan đến kiếm tiền, Tống Nam Thời hành động sức lực rất lớn, lập tức lôi kéo Vân Chỉ Phong đi trấn trên mua đồ, tìm mua một cái bản đồ hơi lỗi một chút.
Giá cả thực tiện nghi, chỉ là chữ viết có chút mơ hồ không rõ, bất quá chỗ tốt là, ba ngày trước bản đồ này mới được cập nhật, trên bản đồ bí cảnh mới nhất đều có hết.
Hai người cùng nhau nghiên cứu bản đồ.
Tống Nam Thời nhíu mày, chỉ chỉ một vị trí ở phía nam bản đồ nói, nói: "Cái bí cảnh này bên trên có một chữ ngô, không biết là Hắc ngô hay là Bạch ngô, nhưng mà ở chố này." Nàng chỉ chỉ một vị trí ở phía bắc: "Vạn kiếm sơn ở chỗ này, cho nên ở bên cạnh Vạn Kiếm sơn chắc chắn là Bạch ngô, chẳng qua thời điểm in ấn đã mất mất chữ ngô, như vậy phương nam chỉ có một bí cảnh có chữ Ngô, hẳn là chính là Hắc ngô."
Vân Chỉ Phong mặt vô biểu tình: "Chúng ta vì cái gì mà không mua một cái bản đồ hoàn chỉnh."
Tống Nam Thời giống như nhìn đứa ngốc mà nhìn hắn: "Đại thiếu gia, bản đồ bí cảnh này cơ hồ là một tháng đổi một lần, ngươi sẽ quý trọng nó sao?"
Vân Chỉ Phong không biết, cho nên hắn ngậm miệng.
Tống Nam Thời: "Biết Hắc ngô bí cảnh ở nơi nào không phải là được rồi hay sao, chúng ta chỉ cần dựa theo lộ tuyến của bản đồ, đi theo hướng nam là được!"
Tống Nam Thời thập phần tự tin rời đi.
Hai người liền như vậy dựa theo bản đồ phương hướng, ngay trong ngày khởi hành đi về phía nam.
Bọn họ đi rồi, tiểu nhị của của hàng tìm tới, nôn nóng nói: "Chưởng quầy, xưởng in ấn bên kia truyền đến một tin tức, nói có một tờ bản đồ lỗi in ra có vấn đề."
Chưởng quầy không thèm để ý: "Bản đồ bị lỗi thì cái nào chả có vấn đề."
Tiểu nhị nôn nóng: "Không phải a, xưởng in ấn thử nghiệm pháp khí in ấn mới, ai biết pháp khí này không nhạy, bản đồ kia hai hướng nam bắc bị đảo ngược! Nói cách khác, trên bản đồ biểu hiện phương nam, thật ra là ở phương bắc!"
Chưởng quầy cả kinh.
Hai người vội vàng tìm kiếm.
Sau đó chưởng quầy ngơ ngác nói: "Hỏng rồi, đã bán rồi."
Lúc này, hoàn toàn không biết lấy phải bản đồ bị ngược - Tống Nam Thời- đang tung tăng mà đi về hướng nam.
Vô Lượng Tông.
Nhị sư tỷ cùng tiểu sư muội từ trong động phủ của Tống Nam Thời đi ra, Nhị sư tỷ cầm tờ giấy, nói: "Tam sư muội nói là đã đi bí cảnh."
Tiểu sư muội mất mát: "Chúng ta tới chậm rồi."
Nhị sư tỷ an ủi: "Không sao, xem đến bí cảnh sắp mở gần đây, hơn phân nửa là nàng tới Bạch ngô bí cảnh, chúng ta cũng đi đến đó không phải là được rồi sao."
Xã khủng tiểu sư muội rối rắm một lát, gật đầu.
Trong phủ của Giang Tịch.
Liễu lão nhân không chê phiền phức giảng cho hắn nghe bản thân mình hồi trẻ trải qua Bạch ngô bí cảnh như thế nào.
Mười ngày trôi qua.
Thương Ngô phái.
Kẻ thần bí nào đó vì một cái "Biến số" mà làm ra một cái bí cảnh vô cùng chân thật để giữ chân người, không cho đối phương chạy đến chỗ Bạch ngô bí cảnh, treo người ở bí cảnh hơn mười ngày, cơ hồ tiêu đến hết của cải.
Hắn cảm thấy, lúc này đây đại khái là không thể tìm thấy sơ hở.
Sau đó, tu sĩ khuôn mặt trẻ con liền hốt hoảng chạy tới.
"Tôn giả! Không tốt! Ảnh quỷ tìm cơ hội để lộ vị trí, Tống Nam Thời đã xuất phát rồi!"
Kẻ thần bí thực bình tĩnh: "Hiện tại xuất phát, không phải là rất tốt hay sao."
Tu sĩ mặt trẻ con: "Không phải!"
Hắn giọng nói muốn hỏng mất: "Bọn họ một đường đi về hướng nam rồi! Hiện tại đã sắp đi tới Bạch ngô bí cảnh!"
Hơn mười ngày không ra khỏi bí cảnh, kẻ thần bí: "......"
Hắn sắc mặt dữ tợn: "Bọn họ như thế nào lại đi Bạch ngô bí cảnh!"
Tu sĩ mặt trẻ con vẻ mặt khó có thể miêu tả: "Ảnh quỷ nói, bởi vì không có tiền, mua sai bản đồ rồi."
Kẻ thần bí: "......"
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi ban đầu như thế nào không chú ý đến bọn họ!"
Tiểu hài tử khóc không ra nước mắt: "Con cho rằng bọn họ sẽ đi Truyền Tống Trận hoặc là ngồi ngựa, ai biết bọn họ bởi vì không có tiền, hơn mười ngày trước đã bắt đầu cưỡi lừa lên đường, hiện tại cách Bạch ngô bí cảnh chỉ còn mấy chục dặm."
Không có tiền! Không có tiền!
Hắn hận! Hắn hận cái "Biến số" này vì cái gì lại là quỷ nghèo!
Hơn nữa hiện tại......
Kẻ thần bí quay đầu, nhìn đến của cải mình đào đến rỗng túi để làm một cái bí cảnh giả, phun ra một ngụm máu.
Oa oa mặt kinh hãi: "Tôn giả! Tôn giả người bình tĩnh lại một chút!"
Kẻ thần bí nhắm mắt lại.
Hiện tại, hắn lập tức cũng trở thành một quỷ nghèo rồi.
(Các đạo hữu còn ngần ngại gì mà không theo dõi tại hạ edit trên Wattpad nhỉ, ủng hộ editer để có động lực edit truyện cho bà con nha.
https://www.wattpad.com/story/334987471?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=share...Mọi người truy cập theo link này nhé