Nàng cũng không phải đang tính tài vận quốc gia đâu, như thế nào nói nứt liền nứt rồi?
Chắc hẳn là do mai rùa này đã dùng lâu quá chăng?
Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn thoáng qua áo vải thô trên người Vân Chỉ Phong, cảm thấy lí do sau vẫn là có sức thuyết phục hơn.
Vân Chỉ Phong cũng không thất vọng, chỉ nói: "Mai rùa của ngươi bao tiền, ta trả."
Tống Nam Thời hào sảng phất tay: "Không cần, lát nữa trở về ta sẽ đem rùa đen kia lột lấy mai, thịt rùa còn có thể hầm canh tầm vổ nữa đó."
Trong ống tay áo của Tống Nam Thời, rùa đen càng run dữ dội.
Vân Chỉ Phong cười khẽ một tiếng, thời điểm thấy nàng nhìn qua, hắn liền lại khôi phục biểu cảm.
Hắn nhẹ nhàng phất tay, nói: "Chúng ta hôm nay liền từ biệt tại đây đi."
Tống Nam Thời nhìn hắn rời đi, sau đó mới xoay người trở về Vô Lượng Tông.
Nàng phải đi về lột mai rùa nha.
Ảnh quỷ: "......"
...... Dù sao đây cũng là miếng cơm manh áo của bản thân, Tống Nam Thời rất quan tâm, vừa trở về, liền đem rùa đen kia lôi ra.
Rùa đen nhỏ không nhúc nhích.
Nàng cầm chân nó quơ quơ, con rùa đen này giống như đã chết.
Tống Nam Thời trầm tư một lát.
Nàng nói: "Nếu con rùa đen này đã chết, thế thì ta......"
Rùa đen kinh hãi, lập bốn cái chân liền lập tức giãy giụa.
Tống Nam Thời: "......"
Chỉ là một con rùa đen, vậy mà cũng rất tâm cơ nha.
Nhưng là lấy mai rùa sống với mai rùa chết có gì khác nhau sao?
Nàng vén tay áo lên muốn lập tức lột mai rùa.
Rùa đen kinh sợ, thời điểm Tống Nam Thời hơi thả lỏng, liền lập tức giãy giụa, quay đầu liền chui ngay xuống tủ đựng đồ của ở trong phủ của Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời đuổi tới.
Rùa đen làm sao mà đánh lại được với nhân loại, Tống Nam kéo ra hơn một nửa đồ trong tủ thì nhìn thấy nó.
Nàng duỗi tay nắm lấy lưng rùa kéo ra.
Ai ngờ rùa đen này lại chủ động xoay người, giống như tiểu đệ mà nâng hai móng ruốt lên cung cung kính kính.
Tống Nam Thời tập trung nhìn vào.
Hả? Một khối linh thạch?
Nàng liền nhớ đến khoảnh khắc, bản thân hai năm trước làm mốt một khối linh thạch, xem bói cũng không tìm được.
Đừng hỏi nàng tại sao một khối linh thạch mà vẫn còn nhớ, ở nơi này, mỗi một khối linh thạch đều có tên của mình.
Nàng liền đem cả rùa cả linh thạch đều nhấc lên tay, nhìn xuống liền biết lí do tại sao nàng tìm không được khối linh thạch kia.
Ở trong tủ đồ kia có một cái la bàn, là do vậy mà quẻ tượng của nàng tính không linh nghiệm.
Trong lòng bàn tay, rùa đen ân cần mà đem linh thạch đẩy đẩy về phía nàng.
Tống Nam Thời nhìn động tác của rùa đen, suy nghĩ một chút.
Nàng thử hỏi: "Ý của ngươi là, nếu như ta không giết ngươi, ngươi có thể giúp ta tìm linh thạch?"
Rùa đen quá đỗi vui mừng, gật đầu như giã tỏi.
Tống Nam Thời....
Đúng là kì lạ, Vô Lượng Tông này là nơi ở của tu sĩ, vậy mà cũng có Yêu thú sinh ra linh trí hay sao?
Nàng nghĩ nghĩ, hỏi: "Chẳng lẽ trên người ngươi có huyết mạch của Chuột Tầm Bảo hay sao?"
Chỉ có chuột tầm bảo mới có thể am hiểu tìm đồ như vậy.
Rùa đen cứng đờ, khuất nhục mà gật đầu.
Tống Nam Thời biểu tình chấn động.
Huyết mạch Yêu tộc cũng quá là loạn rồi, rùa đen cùng chuột tầm bảo yêu nhau thì thôi đi, con nối dõi vậy mà còn lưu lạc tới địa bàn toàn là tu sĩ sống.
Nhưng nếu đúng là nó thực sự có dòng máu của chuột tầm bảo......
Tống Nam Thời lại trầm tư suy nghĩ.
Rùa đen nơm nớp lo sợ mà nhìn nàng.
Một lúc sau, Tống Nam Thời đột nhiên hai tay nâng nó lên, thâm tình nói: "Quy Quy."
Rùa đen toàn thân run lên.
Tống Nam Thời: "Ngươi nếu chủ động xin ra trận như vậy, ta đây là chắc chắn rất nguyện ý để ngươi giúp ta tìm bảo vật."
Rùa đen mừng như điên.
Tống Nam Thời tiếp tục: "Nhưng để mà đi tìm được bảo vật, ta phải thả ngươi ra ngoài."
Rùa đen liên tục gật đầu.
Tống Nam Thời duỗi tay vuốt ve mai rùa, quý trọng nói: "Nhưng ngươi nhỏ như vậy, nếu như chạy trốn thì ta phải làm sao bây giờ."
Rùa đen hận bản thân ngay lúc này không thể há mồm nói chuyện, lừa nàng thề thốt chính mình sẽ không bỏ chạy.
Nhưng mà còn chưa đợi nó ám chỉ cho Tống Thời Nam hiểu, liền thấy nữ nhân đáng sự trước mặt này cười nói: "Cho nên, ta đã nghĩ ra một biện pháp rất tốt."
Sau nửa canh giờ.
Trên người rùa đen có buộc dây, chậm rì rì mà bò trên cỏ ở Lan Trạch Phong.
Tống Nam Thời cũng không chê nó chậm, tràn đầy tình cảm mãnh liệt mà cổ vũ nó: "Chúng ta trước cùng nhau định ra một cái mục tiêu nhỏ, ví dụ như hôm này cần phải tìm ra được hai mươi khối linh thạch!"
Rùa đen: "......"
Biết trước như thế này, nó chắc chắn sẽ không tới đây làm nhiệm vụ đâu.
Tống Nam Thời đối với rùa đen vẫn luôn nhiệt tình cổ vũ, nhưng các đệ tử đồng môn đi qua nhìn đều đều thấy chấn động.
Quẻ sư đều phải diễn xuất như thế này sao?
Đệ tử có quen biết nàng liền tò mò hỏi nàng đang làm gì.
Tống Nam Thời: "Nuôi rùa nha."
Người nọ: "......"
Mới từng thấy qua người ta nuôi mèo, nuôi chó, người nuôi rùa đen như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.
Cho nên, mấy ngày nay trong tông môn có lời đồn Tam đệ tử của Kiếm Tôn hối hận vì làm một quẻ sư cho nên cả người điên điên khùng khùng, không phải là thật đấy chứ.
Người nọ thương hại mà nhìn nàng một cái.
Bên kia, Giang Tịch cũng trầm mặc mà xem một màn này.
Liễu lão nhân ôm cánh tay đứng ở bên cạnh hắn nói: "Ngươi xem, ta đã nói sư muội của ngươi không phải là một người đơn giản."
Giang Tịch không nói lời nào, chỉ đi tới, nói: "Sư muội."
Tống Nam Thời ngẩng đầu: "Đại sư huynh."
Giang Tịch gật đầu, bình tĩnh nói: "Sư phụ nói ta nhắc cho muội biết, hai ngày sau Linh Thú Các sẽ mở cửa, sư muội có thể đi vào lựa chọn một con linh thú để tăng cường thực lực."
Linh Thú Các, mười năm mở cửa một lần, là nơi các đệ tử của Vô Lượng Tông lựa chọn thú cưỡi.
Lần trước Tống Nam Thời đã bỏ lỡ, lần này vô cùng vui mừng lập tức nói: "Thật vậy sao, ta chắc chắn sẽ chuẩn bị thật tốt."
Nói xong, thấy Giang Tịch còn chưa đi.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Giang Tịch bộ dáng muón nói lại thôi đang nhìn nàng, sau đó hỏi: "Sư muội, muội đây là đang làm gì?"
Tống Nam Thời đang muốn nói nuôi rùa, quay đầu liền thấy, Quy Quy đã phát hiện một viên linh thạch.
Tống Nam Thời quá đỗi vui mừng, ngọt ngào nói: "Tốt lắm! Mục tiêu hôm nay hai mươi phần đã hoàn thành được một phần."
Mắt thường có thể nhìn thấy, bóng dáng của rùa đen càng thêm hiu quạnh.
Giang Tịch cùng Liễu lão nhân đơ người nhìn, cả hai người đều không tin được.
Nàng đây là......
Thao túng ảnh quỷ tìm linh thạch?
Liễu lão nhân trầm mặc thật lâu sau, lại lần nữa nói: "Sư muội này của ngươi, đúng là không tầm thường."
Tống Nam Thời: "?"
Lần này nàng không cười nhạo rùa đen chết đuối, chỉ là nuôi rùa mà thôi.
Tại sao hai người giống như hiệp hội bảo vệ động vật này lại nhìn nàng như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT